Nhạc Thính Phong thở ra hai hơi nghỉ ngơi 2 giây, "Hơn nữa, cháu... bản thân cháu cũng muốn... trở nên cường tráng một chút... ”
Trước đó cậu đúng là rất phản cảm, không muốn chạy, nhưng sau khi chạy xong, thân là một chàng trai, cậu cảm thấy nên giống như Du Dực, thế mới đúng.
Mắt Du Dực sáng lên, "Nhìn xem nhìn xem, bản thân tiểu tử này cũng nói thế rồi, chuyện này không thể trách anh được.”
Nhiếp Thu Sính cấu anh một cái, "Anh nói bớt một câu đi.”
Cô mỉm cười nói: "Thính Phong, vẫn nên về nhà trước đi. Việc rèn luyện này, không thể làm là được ngay, phải tiến hành theo thứ tự, từ từ mà rèn luyện. Nếu như cháu muốn rèn luyện, vậy sau này sáng tối, cứ bảo chú Du của cháu đưa cháu cùng rèn luyện.”
Đương nhiên sau khi cô trở về, sẽ giáo huấn ông xã cô một trận ra trò, bảo anh không vừa bắt đầu không được quá sức.
Muốn biến một người bình thường, bỗng chốc trở thành quán quân thế vận hội, chuyện này có thể sao? Việc rèn luyện là chuyện không thể gấp được.
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Vâng, cảm ơn chú, cảm ơn dì.”
Nhiếp Thu Sính chọc Du Dực một cái: "Mau, cõng Thính Phong về nhà.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Dì, không cần đâu, con nghỉ ngơi xong rồi, có thể tự đi về.”
Dù cho cậu phải bò cũng phải tự mình bò về, tuyệt đối không thể để Du Dực cõng cậu về, bằng không, sau này ở trước mặt Du Dực, chẳng phải sẽ không ngẩng đầu lên nổi sao?
Cậu còn phải ở lại căn nhà này thời gian dài, cậu không muốn sau này mỗi ngày đều bị Du Dực chê cười.
Du Dực giơ tay về phía Nhiếp Thu Sính, em xem, người ta không cần anh mà!
Nhiếp Thu Sính lại trừng anh một cái, quay đầu dịu dàng nói với Nhạc Thính Phong: "Vậy chúng ta cứ đi từ từ về.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Vâng.”
Thanh Ti kéo lấy tay Nhạc Thính Phong, đi chầm chậm theo cậu, giống như ốc sên đang bò vậy, từng chút một, cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhiếp Thu Sính và Du Dực đi ở phía sau, còn chậm hơn cả chúng.
Cô hạ giọng nói: "Anh nhìn xem, Thính Phong là một đứa bé ngoan biết mấy, tốt biết mấy. Từ đầu đến cuối chẳng nói xấu anh một câu nào. Người làm trưởng bối như anh, còn không bằng một thằng nhóc. Sau này em phải nói anh như thế nào đây?”
Du Dực hừm nhẹ một tiếng, xem như tiểu tử này có chút thức thời, bằng không, sau này anh sẽ không tha cho nó.
"Anh cũng đâu làm gì nó, huống hồ, anh cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi, trong lòng nó biết rõ mà.”
Nhiếp Thu Sính: "Anh còn nói!”
Du Dực lập tức nói: "Được, không nói nữa, không nói nữa... ”
Ở trước mặt bà xã, bà xã nói gì cũng đúng cả, phục tùng bất cứ điều kiện, bất cứ lý do chính là điều chính xác nhất.
Nhiếp Thu Sính cào cào lòng bàn tay của Du Dực: "Sau này không được như thế nữa. Em nói anh biết, anh đừng xem Thính Phong như thuộc hạ của anh mà huấn luyện. Nó vẫn là một đứa trẻ, thể lực vẫn chưa được tốt. Anh cứ như vậy không được đâu.”
Du Dực thành thật gật đầu, "Được, anh biết rồi.”
Tiểu tử thối này, ít nhất còn chưa tố cáo, nể mặt điểm này, sáng mai rèn luyện, sẽ không khiến nó khó chịu thế nữa.
"Còn nữa, Thính Phong thật sự muốn theo anh rèn luyện. Anh phải nghiêm túc một chút.”
"Nhất định, tuyệt đối sẽ cực kỳ nghiêm túc bà xã em yên tâm đi.”
Nhiếp Thu Sính vô cùng nghi ngờ lườm anh một cái, "Nếu nói em thật sự yên tâm, mới là lạ đó.” Cô híp mắt nói: "Nếu để em phát hiện, anh ngoài miệng thì hứa, nhưng sau lưng lại không nghe lời của em, giống như tối nay, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó, ông——xã!”
"Tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không đâu.” Du Dực liên tục nói hai câu, vẻ mặt chân thành cam đoan với Nhiếp Thu Sính.
"Có hay không, sẽ sớm biết thôi!”
Trước mặt, Thanh Ti hỏi: "Anh Thính Phong, anh còn khó chịu không?”