Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Vệ sĩ không dám ngăn cản nữa, tài xế vội tăng tốc, đuổi theo.

Nhạc Thính Phong nghe thấy chiếc xe phía sau đến gần. Cậu vội tăng cường phòng bị, đột nhiên nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Lộ Tu Triệt hạ cửa sổ xe xuống, hét to một tiếng: "Này, Nhạc Thính Phong."

Nhạc Thính Phong một tay giữ tay lái, tay trái xoay lại ấn mặt Thanh Ti dán chặt vào lưng cậu, không cho cô bé cử động: "Ngoan, đừng cử động.”

Cậu quay đầu, cuối cùng từ cánh cửa sổ hạ xuống nhìn thấy Lộ Tu Triệt, lúc đó cậu đã vô cùng kinh ngạc: "Lộ Tu Triệt? Là cậu? Cậu đi theo tôi làm gì?”

Hóa ra là Lộ Tu Triệt đi theo cậu suốt đoạn đường vừa rồi, hại cậu còn tưởng gặp phải nguy hiểm gì rồi chứ.


Cái tên này có phải có bệnh không, tan học không về nhà đi theo người khác làm gì chứ?

Nhạc Thính Phong có hơi bực mình, nhưng không thể hiện ra mặt.

Cái tên khốn Lộ Tu Triệt này, nếu là trước đây, chắc cậu đã xuống xe kéo tiểu tử đó xuống đánh một trận rồi.

Nhưng bây giờ không được, cậu còn đang chở Thanh Ti. Cậu không thể để cô bé nhìn thấy cậu đánh nhau với người khác, việc này với cô bé không tốt.

Cánh tay Lộ Tu Triệt gác lên cửa sổ xe, hất cằm, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên xem thử cậu có phải tiểu quỷ nhát gan không, có phải bị dọa đến mức bỏ chạy rồi không. Cậu đừng quên, cậu còn nợ tôi một trận đánh nhau đó.”

Sắc mặt Nhạc Thính Phong không đổi: "Bây giờ tôi không có thời gian, nếu có việc gì, chiều hẵng nói.”

Thanh Ti muốn xem thử là ai, nhưng tay Nhạc Thính Phong giữ chặt không để cô bé nhúc nhích. Cô bé cũng nghe lời, dán mặt vào lưng cậu hỏi: "Anh, là ai thế?”

Nhạc Thính Phong thấp giọng nói: "Một tên rất nhàm chán, rất ấu trĩ, rất… rất đáng ghét.”

"Ồ... Vậy em không thèm để ý anh ta.”

"Ừm, đừng để ý cậu ta.”

Lộ Tu Triệt không nghe thấy câu nói của Nhạc Thính Phong, chỉ nhìn thấy Nhạc Thính Phong bảo vệ cô bé sau lưng như thế, nhìn cũng chẳng cho cậu nhìn một cái, ngược lại khiến cậu rất hiếu kỳ. Cậu hét lớn: "Này, cô bé, anh trai này của em gan rất nhỏ, chẳng lợi hại chút nào cả, chạy một chiếc xe đạp rách nát thì có gì lợi hại chứ. Em lên đây, anh đảm bảo sẽ cho em thấy cái gì mới là lợi hại.”


Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong giữ chặt đầu, không thể cử động. Cô bé tức giận nói: "Hừ, anh Thính Phong của em là lợi hại nhất. Em cũng chẳng quen anh, em chẳng thèm đi chơi với anh.”

Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật, quả là anh trai thế nào, thì em gái cũng như thế đó, chẳng ai làm cho người khác yêu thích được cả, ai nấy đều không có kiến thức. Xe của cậu có biết bao nhiêu người muốn đến gần cũng không được.

Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên, câu này của Thanh Ti khiến tâm trạng của cậu bỗng tốt lên rất nhiều.

Cậu nói với Lộ Tu Triệt: "Chúng tôi còn phải về nhà ăn cơm, không chơi cùng Lộ thiếu gia cậu được. Nếu cậu muốn đi theo, thì cứ tiếp tục, nhưng tôi không có thời gian để lãng phí. Có chuyện gì để chiều nói.”

Nói xong, Nhạc Thính Phong không thèm để ý Lộ Tu Triệt, đạp xe đi thẳng.

Lộ Tu Triệt trừng mắt, cứ thế mà đi sao, cứ thế mà đi sao?

Cậu cắn răng tức giận nói: "Tiểu tử thối này, sau này tôi không giáo huấn cậu cho tốt không được mà.”


"Thiếu gia, còn... đuổi theo không?” Vệ sĩ lí nhí hỏi.

Lộ Tu Triệt quét đôi mắt lạnh qua phía vệ sĩ: "Đuổi cái gì mà đuổi, về nhà.”

Vệ sĩ lập tức câm miệng, không dám đắc tội với vị tiểu tổ tông này. Khắp cả Lộ gia, Lộ tổng cũng có thể đắc tội, chỉ là không thể chọc vào vị này.

Anh nhớ lại hai anh em chạy xe đạp lúc nãy. Hai đứa đó chọc thiếu gia không vui như thế, có phải nên giáo huấn hai đứa đó để thiếu gia vui không?

"Thiếu gia, cậu tuyệt đối đừng chấp nhặt với hai đứa kém hiểu biết đó. Cậu nhìn xem hai đứa đó vừa nhìn đã biết là con cái của gia đình không có tiền rồi. Nếu cậu không vui tôi đi đánh bọn nó một trận... ”

Lộ Tu Triệt lập tức nổi giận mắng: "Anh thì hiểu cái gì, chuyện này không cần anh nhúng tay vào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận