Nhạc Thính Phong nhún vai: "Thầy giám thị em cảm thấy câu này có chút không logic. Thầy cảm thấy nếu một mình em đánh nhau với mấy tên nữa, mặt em có thể không có chút vết thương nào như vậy không? Quần áo của em có chỉnh tề như vậy không? Hay là, sớm đã bị đánh lăn ra đất không đứng dậy nổi rồi?”
Thầy giám thị nhìn Nhạc Thính Phong, gật đầu, học sinh mới chuyển đến này, nhìn dáng vẻ quả là một người nho nhã yếu ớt, vóc dáng tuy không thấp, nhưng lại gầy gò ốm yếu, quần áo trên người cũng rất sạch sẽ, trên mặt cũng không có vết thương gì, chẳng giống vừa mới đánh nhau một trận chút nào.
Cậu bé mới từng này tuổi, một mình sao có thể địch lại năm sáu tên khác vây đánh chứ?
Nếu đã như thế, vậy chắc chắn nam sinh đưa ông đến đang nói dối.
Thầy giám thị quay đầu nhìn trừng trừng nam sinh đó: "Em đi theo tôi lên phòng giám thị.”
"Thầy, thầy ơi, em không có nói dối, là cậu ấy đang nói dối. Lúc em đi tìm thầy cậu ấy thật sự đang đánh nhau, có thể là… có thể là..." cậu ấy cứ lắp ba lắp bắp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tu Triệt, ẩn ý vô cùng rõ ràng.
Lộ Tu Triệt cười khẩy: "Liên quan gì đến tôi, tôi vừa mới đến, còn chưa đến hai phút. Tôi nói cậu biết, cậu đừng có cắn bừa, muốn cắn cũng phải xem cho rõ. Bổn thiếu gia có phải là người cậu có thể cắn được không, chỉ sợ thịt còn chưa đến miệng, ngược lại răng cậu đã rụng hết rồi."
Lộ Tu Triệt nói câu này, ý tứ thế nào ai cũng biết.
Nam sinh đó liên tục nói: "Không không... Không phải... Tớ không phải có ý đó, không phải… Xin lỗi..."
Lộ Tu Triệt truy hỏi: "Vậy cậu có ý gì?"
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: "Nghĩ cho kỹ, nói dối thì không sao, nhưng vu oan người khác, sẽ đắc tội với người khác."
Nếu nam sinh đó nói sai thêm một câu, vậy Lộ Tu Triệt chắc sẽ không dễ dàng tha cho cậu.
Nhạc Thính Phong nhắc nhở nam sinh đó một câu, có thể nghe hiểu hay không, thì đó là chuyện của cậu ấy.
Nhưng cũng may, nam sinh đó sau một lúc do dự, cuối cùng nói: "Xin... Xin lỗi thầy giám thị, có thể là do... Em nhìn nhầm ạ..."
Cuối cùng cậu cũng không có dũng khí đối đầu với Lộ Tu Triệt, cậu ta không gánh vác nổi. Sau khi đắc tội Lộ Tu Triệt phải trả cái giá như thế nào.
Chỉ sợ dù chỉ là một chút chút, cậu cũng không gánh vác nổi.
Thầy giám thị tức đến mức miệng cũng lệch hết cả, "Nhìn nhầm? Em nhìn nhầm mà kéo tôi chạy xa như thế, kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi thấy là em đang cố ý chỉnh tôi phải không, được, em chờ đó."
Thầy giám thị tức giận quay đầu bỏ đi, nam sinh đó vội vã đuổi theo muốn giải thích.
Nhạc Thính Phong thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm nay cuối cùng cũng xem như xử lý xong rồi. Cậu nói với Lộ Tu Triệt: "Sắp đến giờ lên lớp rồi, lên lớp trước đã. Vừa rồi cảm ơn."
Lộ Tu Triệt chẳng thèm ngước cằm lên: "Xì, cậu tưởng rằng tôi muốn giúp cậu sao? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Tuy tôi rất ghét cậu, nhưng bây giờ dù sao cậu cũng ngồi cùng bàn với bổn thiếu gia đây. Người khác chắc đều cho rằng cậu là người được bổn thiếu gia che chở. Nếu tôi không ra mặt, tùy ý để cậu bị xử lý, sau này, người trong trường này, chắc đều cho rằng tôi có thể tùy tiện bị kẻ khác ức hiếp."
Tóm lại, dù gì cũng ngồi cùng bàn với cậu, dù cho cậu có ghét, nhưng người khác cũng không được nghĩ thế. Thế nên, cậu giúp Nhạc Thính Phong, đó đều vì thể diện của bản thân, cậu không thể khiến bản thân mất mặt được.
Lộ Tu Triệt liếc Nhạc Thính Phong một cái: "Còn nữa, từ trước đến nay tôi không thích người mà bản thân muốn xử lý trước đó bị kẻ khác động qua."
Nhạc Thính Phong đột nhiên nhớ đến câu mà mẹ cậu vẫn hay nói cậu, kiêu ngạo. Cậu cảm thấy, hai chữ này phải dùng để hình dung Lộ Tu Triệt mới là chính xác nhất.