Cậu mỉm cười: "Được thôi, dù cho cậu giúp tôi là vì mục đích gì, nhưng bất luận thế nào cậu giúp tôi cũng là thật. Nói một tiếng cảm ơn với cậu là chuyện nên làm."
Lộ Tu Triệt hừ một tiếng: "Ai thèm tiếng cảm ơn của cậu. Chỉ cần cậu nhớ rõ đã hẹn đánh nhau với tôi, đến lúc đó đừng bỏ trốn là được."
"Yên tâm, tôi đã nói rồi, tôi không phải là người thích trốn tránh, có thể đi được chưa? Còn không đi sẽ trễ mất."
"Lên lớp thì lên lớp, có gì to tát chứ" Lộ Tu Triệt tuy đầy vẻ không để tâm, nhưng chân thì vẫn cứ bước.
"Hôm nay tôi mới đến, tôi không muốn đến muộn."
Lộ Tu Triệt cười châm chọc nói: "Xì, bớt làm dáng đi. Vừa nhìn cậu một cái tôi đã biết, trước đây đánh nhau cũng không ít chứ?"
Tuy nhìn dáng vẻ Nhạc Thính Phong gầy yếu, nhưng khi đánh nhau, đúng là rất mạnh, một mình đối mặt với nhiều người như thế, cũng chẳng khiếp sợ chút nào. Dáng vẻ này trước đây chắc cũng thường đánh nhau lắm.
Còn tưởng cậu là một học sinh ngoan ngoãn, thật không ngờ, đúng là đã nhìn nhầm rồi!
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Ừm, nhưng đó là chuyện trước đây rồi."
Lộ Tu Triệt có hơi nhiều chuyện, hỏi: "Tại sao cậu lại chuyển trường, chắc không phải vì đánh nhau bị khai trừ đấy chứ."
"Không phải."
"Vậy thì vì sao?" Lộ Tu Triệt cảm thấy trên người Nhạc Thính Phong có một cảm giác khiến cậu thấy quen thuộc. Cậu cảm thấy chắc cũng giống như bản thân, đột nhiên chuyển trường, dù cho không phải vì đánh nhau bị khai trừ, thì cũng vì việc gì đó vi phạm nội quy nhà trường.
Nhạc Thính Phong thành thật nói với Lộ Tu Triệt: "Thi vượt cấp. Sau khi tôi thi xong, giáo viên lớp 8 và lớp 9 đều giành tôi. Tôi không muốn vào bất kỳ lớp nào của họ, thế nên chuyển trường."
Lộ Tu Triệt cười haha một tiếng: "Chém, chém nữa đi, để tôi xem cậu có thể chém đến tận mây xanh không? Tôi không tin một học sinh suốt này đánh nhau như cậu, có thể học giỏi đến mức thi vượt cấp cũng thi qua. Tốt xấu gì cậu cũng tìm một lý do hợp lý một chút có được không?"
Nhạc Thính Phong nhún nhún vai: "Nhìn xem, lời thật luôn khiến người khác khó mà chấp nhận.”
Dù sao Lộ Tu Triệt cũng không chịu tin, Nhạc Thính Phong học hành giỏi giang. Nếu không biết cậu đánh nhau lợi hại như thế, cậu thật sự bị ngoại hình đó của Nhạc Thính Phong lừa, tưởng rằng cậu ta là một học sinh giỏi. Nhưng giờ cậu đã biết rồi, sao còn có thể tin cậu ta được.
Lộ Tu Triệt cảm thấy chắc chắn Nhạc Thính Phong đang chém gió, dù sao cậu cũng không tin.
Trên đường cậu lại hỏi: "Này, tại sao cậu lại đi một chiếc xe đạp màu hồng như thế. Cậu có biết một đứa con trai chạy chiếc xe màu đó thật sự rất thím không?”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong không hề thay đổi nói: "Không cảm thấy, tôi thấy màu đó rất đẹp.”
"Thẩm mỹ của cậu có phải có vấn đề không?”
"Cậu thích ăn cá, tôi thích ăn gà, vậy cậu không thể cứ nói với tôi, gà khó ăn, đừng ăn, đến ăn cá đi. Mỗi người đều có sở thích không giống nhau, không thể nhìn thấy một cái không giống, thì cưỡng ép người khác phải giống mình đúng không.”
Lộ Tu Triệt không nói gì, cậu cảm thấy Nhạc Thính Phong nói hình như cũng có lý.
Nhưng một cậu con trai chạy một chiếc xe đạp màu hồng, quả là rất chướng mắt.
"Tuy cậu nói cũng có lý, nhưng tôi cảm thấy vì ánh mắt của mọi người, cậu vẫn nên đổi một chiếc có màu sắc bình thường một chút sẽ tốt hơn."
Hai người đi đến cửa lớp học, Nhạc Thính Phong nói một câu: "Nhưng màu sắc khác thì em gái tôi không thích. Em ấy thích màu hồng, tôi cũng sẽ thích. Màu mà em gái tôi không thích, tôi cũng không thích."
Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật mấy cái, đứng chững ngay tại cửa.
Sao lại có cảm giác bị nhét đầy thức ăn cho chó thế này, hơn nữa còn sắp bị nghẹn nữa.
Em gái cậu ấy thích, cậu ấy cũng thích, em gái cậu ấy không thích, cậu ấy cũng không thích?