Mọi người xung quanh đã kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rơi ra luôn rồi, ngữ khí Nhạc Thính Phong nói chuyện với Lộ Tu Triệt, cũng quá thẳng thừng rồi!
Cậu ấy lại dám bảo Lộ tiểu tổ tông câm miệng. Đã như thế, Lộ Tu Triệt cũng không đánh cậu, đây rõ ràng không bình thường mà.
Có nhiều người đã bắt đầu xì xầm bàn tán, đang thảo luận về mối quan hệ của Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt.
"Tôi không đó... ” Lộ Tu Triệt chính là một thiếu niên kiêu ngạo, rất ấu trĩ. Nhạc Thính Phong càng muốn cậu không nói chuyện, cậu lại càng phải nói. Cậu ở một bên cố ý gây động tĩnh, ca hát, còn đá vào bàn và ghế của Nhạc Thính Phong, tóm lại, cố gắng nghĩ cách không để xung quanh yên lặng.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, đến khi nào, cái tên này mới có thể vượt qua giai đoạn này đây!
...
Buổi chiều hôm nay Lộ Tu Triệt rất tức giận, luôn gây sự với Nhạc Thính Phong, nhưng, hình như vốn chẳng có tác dụng mấy, vì cậu ấy quá điềm tĩnh.
Dằn vặt nhau cả buổi chiều, cậu đã mệt chết được, nhưng Nhạc Thính Phong cũng không bị ảnh hưởng mấy.
Lúc tan học, Nhạc Thính Phong cũng giống như lúc sáng, chuông vừa reo lên, giáo viên vẫn chưa nói gì, cậu đã chạy vút ra ngoài.
Lộ Tu Triệt tuy đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng cậu vẫn không theo kịp tốc độ của Nhạc Thính Phong.
Đợi đến lúc cậu đuổi kịp Nhạc Thính Phong, cậu ấy đã đứng trước bãi giữ xe rồi, xoay lưng lại với cậu, thân người thẳng tắp, đứng im bất động!
Lộ Tu Triệt chạy đến trước mặt Nhạc Thính Phong, vỗ vào vai cậu: "M**, may mà đuổi kịp, cậu chạy cũng nhanh thật đó, tôi... ”
Cậu còn chưa nói xong nhưng khi quay sang nhìn chiếc xe thì bỗng im bặt, đôi mắt mở to hết cỡ.
Chiếc xe đó lúc đến, còn lành lặn, giờ đã hoàn toàn nát bét, ghế ngồi phía sau bị bẻ cong, bánh trước của xe không biết đã đi đâu, yên xe bị dao sắc rạch nát, còn bị tưới mực đen lên, nếu không phải trên rổ xe còn đóa hoa nhỏ quen thuộc, cậu vốn không thể nhận ra, đây là xe của Nhạc Thính Phong.
Lộ Tu Triệt sau khi kinh ngạc xong, tức giận nói: "Hừm... Chắc chắn là họ, m** nó, bổn thiếu gia đã cảnh cáo họ, vậy mà còn dám chống đối tôi, muốn chết à!”
Nhạc Thính Phong đương nhiên cũng biết là ai làm, cậu đột nhiên xoay người đi.
Lộ Tu Triệt vội vã kéo cánh tay của cậu: "Cậu đi đâu thế?”
Nét mặt Nhạc Thính Phong lạnh lùng, ánh mắt nham hiểm, nhìn rất đáng sợ.
"Đây là chiếc xe Thanh Ti thích nhất.”
Ai dám làm hư chiếc xe này, cậu sẽ phế tay của kẻ đó.
Hai mắt Lộ Tu Triệt sáng lên: "Thanh Ti… Em gái cậu tên Thanh Ti à? Khụ khụ... Cậu đợi đã… Lúc này chắc họ đã chạy mất rồi, không tìm thấy đâu.”
"Em gái tôi còn đang đợi tôi, tôi phải đi đón em ấy.” Lúc này Nhạc Thính Phong sẽ không đi tìm chúng. Cậu không thể để Thanh Ti đợi lâu quá được.
Lộ Tu Triệt đuổi theo cậu: "Cậu như vầy làm sao đón em ấy, không lẽ cậu để em ấy đi bộ với cậu về nhà à?”
"Ngồi taxi.”
"Không phải cậu đã nói, đây là chiếc xe em gái cậu thích nhất sao? Cậu đành lòng nói với em ấy, xe hư rồi sao?”
"Tôi sẽ mua một chiếc mới.” Chuyện này cậu sẽ cố gắng không để Thanh Ti biết.
"Nhưng bây giờ vẫn chưa mua, cậu làm sao giải thích với em cậu, chi bằng... Tôi giúp cậu!”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Giúp thế nào?”
"Cậu đợi đấy.” Lộ Tu Triệt gọi một cuộc điện thoại: "Đúng, chính là chiếc xe hai anh em sáng này chạy, liền ngay và lập tức tìm mua cho tôi một chiếc giống hệt thế, cho chú 10 phút... Tôi không cần biết chú dùng cách gì, tôi chỉ cần thấy kết quả, làm không xong, tôi sẽ xử lý chú... ”
Nhạc Thính Phong đã bước đi khá xa rồi, "Cảm ơn, đưa đến trước cổng trường tiểu học ở đối diện... Còn nữa, cậu đừng đi theo sang đó.”