Nói trước một câu thật sự không phải cậu sợ, mà là Nhạc Thính Phong quá... quá tàn bạo rồi.
Trước đây Lộ Tu Triệt cảm thấy bản thân đánh nhau rất hăng, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này cậu mới biết, hóa ra bản thân chưa là gì cả, chỉ giống như bọn tép riu vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ Nhạc Thính Phong hung hãn giơ tay giơ chân, Lộ Tu Triệt không nhịn được muốn nói một tiếng: Lợi hại!
Cậu cảm thấy bản thân hôm nay sau khi về nhà, phải đi tìm Lộ tổng bảo ba cậu tìm giúp cậu mấy thầy dạy võ về nhà, bằng không, đến bao giờ cậu mới có thể đánh thắng cái tên Nhạc Thính Phong này chứ?
Thế nên cuộc hẹn đánh nhau cuối tuần này... để sau đi! Để sau hẳn tính!
Năm tên trong phòng vệ sinh nam, bây giờ đều bị đánh nằm bò trên đất, ôm đầu ôm mặt kêu la không ngừng.
Đặc biệt là tên cao to cầm đầu, còn đâu hào khí hùng hồn như lúc nãy, nước mắt nước mũi ròng ròng, mắt thì đỏ ngầu vốn không mở ra được.
Thứ đồ chơi Nhạc Thính Phong vừa rắc, là bột ớt cậu lấy từ phòng bếp ở nhà. Tối qua cậu đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ đợi hôm nay đến xử lý bọn nhóc không biết sống chết này thôi.
Nhạc Thính Phong nhìn vào cánh tay của đối thủ, hôm qua chắc là đôi tay này đập xe của cậu.
"Vừa rồi chẳng phải còn nói, tôi chạy chiếc nào đến, các người sẽ đập chiếc đó sao? Tiếp tục đi, không sao cả, tôi có thể để các người tiếp tục đập, chỉ cần các ngươi dám là được.”
Nhạc Thính Phong vốn không định tha cho chúng dễ dàng như thế, hôm qua lúc đập xe, chúng đâu có nương tay.
Chiếc xe đó là cậu và Thanh Ti cùng nhau chọn, đó là màu sắc mà Thanh Ti thích nhất.
Chỉ mới chạy một ngày, đã bị đập nát rồi.
Lửa giận trong lòng Nhạc Thính Phong còn gấp mấy trăm lần sự tức giận cậu thể hiện ra ngoài.
Giọng nói Nhạc Thính Phong lạnh lùng, nhàn nhạt.
"Không dám nữa, không dám nữa, đại ca bọn em sai rồi. Bọn em không biết trời cao đất dày. Sau này bọn em không dám nữa… Xin tha cho bọn em đi... ”
Mấy nam sinh đó dù gì cũng chỉ là mấy học sinhlớp 8, gan cũng không lớn như thế. Đặc biệt là sau khi bị Nhạc Thính Phong dạy dỗ một trận, chẳng dám nói gì nữa, chỉ mong nhanh chóng thoát kiếp nạn này.
Quả thật Nhạc Thính Phong đánh đau quá, chuyên đánh vào những điểm yếu của họ, đau đến mức toàn thân co rúm.
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: "Nhưng tôi vốn không cảm thấy lời nói của mấy người có thể tin tưởng được. Tôi còn nhớ hôm qua, Lộ Tu Triệt đã nói với các người, nhưng, các người đâu có nghe lọt tai không phải sao? Các người đến cả lời nói của cậu ấy còn không nghe, huống hồ gì là lời của tôi?”
Lộ Tu Triệt đang đứng ngoài cửa, được nhắc nhở, mới chợt nhớ ra: "Đúng rồi, suýt nữa bổn thiếu gia quên mất. Hôm qua lúc tôi nói, các người ai nấy đều điếc hết rồi sao? Cả lời của bổn thiếu gia cũng dám không nghe, tôi thấy các người chán sống rồi.”
Cậu bước vào, một chân đá thẳng lên ngực của tên cầm đầu, rầm một cái, cả người hắn ngả ra sau.
Một người còn chưa chịu tha cho họ, lại xuất hiện thêm một tên khác, hơn nữa còn khó đối phó hơn. Mấy tên bị đánh ngã trên đất đã sắp khóc chết rồi.
Hắn vội vàng bò dậy, rồi quỳ xuống, hai tay giơ qua đầu: "Triệt thiếu... Triệt thiếu, tha cho chúng tôi, cầu xin cậu... Chúng tôi... Chúng tôi là đồ ngu, mới dám phá chiếc xe đó. Chúng tôi sai rồi, sau này không dám tái phạm nữa... ”
Hắn sắp hối hận chết rồi. Lúc đập xe có một tên còn khuyên hắn, nhưng hắn không nghe.
Nhạc Thính Phong lắc đầu nói với Lộ Tu Triệt: "Cậu thế này không đúng.”
Lộ Tu Triệt trừng mắt: "Tôi không đúng gì chứ?”
Chuyện này tự Nhạc Thính Phong có thể xử lý, không lẽ cậu ấy không muốn cậu đá tên kia một cái à?