Hắn liền nói: "Ồn ào cái gì thế, đợi thêm một lát, đợi thêm một lát đi... ”
"Anh Đông, sau này... Sau này chúng ta phải làm sao? Không lẽ... Chuyện này cứ thế bỏ qua sao?”
Trong lòng tên cao to đã rất sợ hãi, nhưng để giữ thể diện, hắn nói: "Đương nhiên không thể bỏ qua như thế... Thù này tao nhất định sẽ báo, tao sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.”
Vết thương trên người luôn nhắc nhở hắn, nếu lần sau hắn còn dám không tự lượng sức tự mình nộp mạng, kết cục sẽ thảm hơn lần này gấp trăm lần.
Nhưng, trước mặt bọn đàn em hắn phải giữ chút thể diện cho mình!
Đàn em A hỏi: "Anh Đông, vậy… chúng ta phải báo thù như thế nào?”
"Mày vội làm gì, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tên tiểu tử mới đến đó, lúc này chắc chắn đang đề cao cảnh giác, phải đợi hắn lơ là cảnh giác, rồi tìm nhược điểm của hắn ra tay... ”
"Anh Đông thật anh minh.”
...
Trên đường trở về lớp học, Lộ Tu Triệt tự ý thức phải cách Nhạc Thính Phong xa một chút. Sau khi tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của tiểu tử này, trong đầu cậu toàn là dáng vẻ cậu ấy lúc đánh người, thật đáng sợ.
Cậu không nhịn được hỏi: "Này, Nhạc Thính Phong cậu... Khụ khụ, cậu cũng lợi hại thật đấy?”
Nhạc Thính Phong đáp lại một câu: "Bình thường, chỉ là quen rồi thôi.”
Trong lòng Lộ Tu Triệt dậy sóng, quen… quen rồi? M**, trước đây cậu đã đánh nhau bao nhiêu trận rồi hả?
Chẳng trách hôm qua tiểu tử này lúc đối mặt với cậu, hoàn toàn không đổi sắc, cảm giác như người ta sóng to gió lớn nào chưa thấy qua chứ!
Nhạc Thính Phong sau khi xử lý bọn người đó xong, tâm trạng tốt lên không ít.
Cậu nhớ đến cuối tuần này có hẹn đánh nhau với Lộ Tu Triệt, nói: "Đúng rồi, cuối tuần này gặp nhau ở đâu?”
Trong lòng Lộ Tu Triệt đánh bộp một tiếng, tiêu rồi, Nhạc Thính Phong không phải vừa mới xử lý mấy tên tép riu đó xong, giờ muốn xử lý cậu đấy chứ?
Cậu muốn nói, hay là dời sang tuần sau đi, nhưng lại sợ Nhạc Thính Phong chê cười.
Bèn nói: "Khụ... Chuyện này, tôi nhất định sẽ tìm một nơi thích hợp, cậu để lại số điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi báo cho cậu sau.”
Nhạc Thính Phong không nghĩ nhiều: "Được.”
Cậu đọc số điện thoại của mình cho Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt nhìn theo bóng lưng Nhạc Thính Phong, sóng gió trong lòng lại nổi lên, dựa vào cậu hiện tại vốn không thể đỡ nổi mấy chiêu của Nhạc Thính Phong. Tiểu tử này... quá đáng sợ!
Nhạc Thính Phong bước đi một đoạn bỗng dừng lại, "Đúng rồi, chuyện hôm nay, còn chuyện chiếc xe hôm qua đều cảm ơn cậu.”
Cậu rút tiền đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đưa cho Lộ Tu Triệt: "Đây là tiền mua xe.”
Lộ Tu Triệt lập tức nổi điên: "Cậu làm vậy là có ý gì? Cậu xem thường bổn thiếu gia à?”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: "Không có, chỉ là tôi cảm thấy, người khác giúp tôi mua đồ, bất luận tiền ít hay nhiều, cũng phải trả. Chuyện này không liên quan đến việc nhà cậu có bao nhiêu tiền.”
Lộ tiểu thiếu gia đứng khoanh tay, kiêu ngạo nói: "Tôi không quan tâm cậu nghĩ thế nào, đồ bổn thiếu gia đã tặng, chưa từng lấy tiền lại. Cậu sỉ nhục tôi như thế, tôi từ chối. Cậu có thể trả xe lại, nhưng tiền, hừ… bổn thiếu gia từ chối.”
"Được, nếu đã như thế, để mai mốt tôi mời cậu ăn cơm.” Lộ Tu Triệt đã nói thế rồi, Nhạc Thính Phong cũng không kiên trì nữa.
"Vậy còn tạm được, đợi đó, cuối tuần cậu mời tôi ăn cơm đi.”
Lộ Tu Triệt nghĩ thầm trong lòng, ăn cơm được đó, ăn bữa cơm có thể kéo dài thời gian cả ngày, đến lúc Nhạc Thính Phong nói muốn đánh nhau thì cậu bảo thời gian đã trễ rồi, tuần sau hẵng tính!
Nhưng cậu không ngờ rằng, Nhạc Thính Phong gật đầu nói: "Cũng được, cuối tuần sau khi đánh xong, tiêu hao thể lực, vừa hay có thể ăn cơm.”
Lộ Tu Triệt hộc máu!