Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Cô Tống không nói gì, chỉ nhìn ông ta cười cười, cũng không phải kẻ ngốc, đại khái cô có thể đoán được ý đồ của thầy dạy Văn. Xem ra ông ta muốn lấy lòng cha của Lộ Tu Triệt, hơn nữa, người mà ông ta nghi ngờ chắc là Nhạc Thính Phong rồi?

Cô Tống hỏi: “Được, tôi có thể cho anh… Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết, anh nghi ngờ ai không?”

Thầy dạy Văn ngập ngừng một chút rồi vẫn quyết định nói với cô Tống: “Tôi cảm thấy… chính là cậu nam học sinh mới chuyển về lớp. Cậu ta ra ngoài cùng Lộ Tu Triệt, lúc bị kéo ra ngoài, sắc mặt cậu ta cực kỳ không tốt, hình như là có tranh chấp gì đó. Tôi còn hỏi bọn họ tận hai lần, sau khoảng 20 phút quay về thì mắt phải của Lộ Tu Triệt đã bị đánh sưng lên rồi.”

Cô Tống mỉm cười gật đầu: “Ừm, thầy nghi ngờ cũng có lý lắm…”

“Cô Tống, vậy số điện thoại thì sao?”

“Được, tôi cho thầy…” Cô Tống mở danh bạ liên hệ với phụ huynh trong lớp ra, tìm được số điện thoại của cha Lộ Tu Triệt.

Cô đưa số điện thoại cho thầy dạy Văn: “Thầy gọi điện cho cha của Lộ Tu Triệt là có lòng tốt, nhưng mà tôi cũng phải nhắc nhở thầy một câu, trước khi không biết rõ ràng chân tướng mà nói thẳng ra đối tượng nghi ngờ là không được tốt đâu…”

Cô biết nhà Lộ Tu Triệt không dễ chọc, nhưng lại không biết lai lịch của Nhạc Thính Phong là gì.


Lúc Nhạc Thính Phong nhập học, phó hiệu trưởng tự mình đưa trò ấy tới trước mặt cô, còn dặn dò rất cẩn thận.

Nếu là người bình thường, phó hiệu trưởng sẽ nhiệt tình như thế sao?

Hơn nữa, cô đã nhìn thoáng qua, lúc Nhạc Thính Phong chuyển trường, tốc độ làm thủ tục nhập học của Nhạc Thính Phong nhanh đến bất ngờ. Trường trung học này vốn rất khó vào, nhất là người có hộ khẩu ở nơi khác. Hơn nữa trước khi chuyển tới còn phải thẩm tra xem học sinh đó có bị kỷ luật gì ở trường cũ hay không, có từng bị xử phạt gì hay không?

Nhưng Nhạc Thính Phong không cần phải trải qua thẩm tra gì, được hiệu trưởng trực tiếp đồng ý.

Cô Tống không biết tại sao Nhạc Thính Phong lại tới đây, chỉ cảm thấy học trò này không phải người đơn giản.

Coi như cô đã nhắc khéo cho thầy La, nhưng xem ra ông ta không để lọt lỗ tai.

Lực chú ý của thầy La đều đặt hết trên điện thoại, sao có thể nghe hiểu lời nói của cô Tống nữa chứ?

Ông ta nói cảm ơn rồi cầm số điện thoại rời đi.


Cô Tống lắc đầu, thân là giáo viên mà không đặt tâm tư vào việc dạy học, lại nghĩ tới việc đi đường vòng, cứcho ông ta nhận được một bài học cũng tốt.



Tiết học cuối cùng kết thúc, đến thời gian tan học, Nhạc Thính Phong đã thu dọn hết sách vở, chuẩn bị rời đi.

Năm phút cuối cùng, bỗng nhiên có mấy người xuất hiện ở ngoài cửa lớp, bao vây kín phòng học.

Trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại, Lộ Tu Triệt đang nói chuyện với Nhạc Thính Phong thì thấy trước mắt tối sầm, sau đó nghe thấy tiếng của lão ba nhà mình: “Con trai ngoan, con bị ai đánh thế này? Để ba nhìn một chút?”

Lộ Tu Triệt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn lão ba của mình.

Lão ba lập tức nhìn thấy Nhạc Thính Phong, liền chỉ vào cậu mắng: “Con nói cho ba biết, có phải thằng oắt con này bắt nạt con không?”

“Ba, ba điên rồi à, ba làm sao thế, ba mắng ai thế hả?”

Ông Lộ nhìn mắt con trai, đau lòng tới sắp khóc, “Con đừng lo lắng, nói cho ba nghe, mắt con bị làm sao thế?”

Lộ Tu Triệt đáp: “Mắt con là do con không cẩn thận nên bị ngã, không ai đánh con cả.”

Sau đó cậu đưa tay ôm lấy vai Nhạc Thính Phong, nói: “Đây là bạn tốt của con, người anh em của con, Nhạc Thính Phong. Tuần này con mời cậu ấy tới nhà chơi, ba không được phép đi loạn trong nhà nghe chưa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận