Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Thực ra, trong lòng Lộ Tu Triệt rất hiểu, có lẽ trong lòng ba cậu cũng có những ý tưởng khác. Cũng có thể trong tương lai không lâu nữa, cậu không còn là đứa trẻ duy nhất trong cái nhà này.

Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu không muốn nói với Lộ Tu Triệt rằng Thanh Ti không phải là em gái ruột của mình.

Nhưng, có lẽ, về sau mẹ cậu sẽ sinh cho cậu một đứa em gái thì sao.

Nhưng dù là em gái ruột, cậu cũng sẽ không thích.

Con người có thể ở chung với nhau, đôi khi cũng không phải dựa theo quan hệ huyết thống.

“Cậu không thích thì đừng để bọn họ xuất hiện trước mặt mình. Mẹ tôi thường nói, thứ gì thuộc về tôi thì sẽ không đưa cho bất kỳ ai.”

Giống như nhà họ Nhạc, mẹ cậu nói, hết thảy những gì thuộc về nhà họ Nhạc đều là của cậu, một phân tiền cũng không cho người ngoài.

Mấy năm nay, mẹ cậu và các bác vì giúp cậu bảo vệ nhà họ Nhạc mà đã phải cố gắng rất nhiều.

Hiện tại cậu phải mau chóng làm mình trưởng thành hơn, sớm ngày tiếp quản nhà họ Nhạc, để cố gắng của bọn họ không uổng phí.

Lộ Tu Triệt cười rộ lên: “Có mẹ có phải sẽ rất hạnh phúc không?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, rất hạnh phúc.”


Bỗng nhiên, cậu nhận ra mình và Lộ Tu Triệt đã đi một con đường rất giống nhau, chẳng qua là một người từ nhỏ không mẹ, còn một người là từ nhỏ không ba.

Sau đó, Lộ Tu Triệt nói đủ thứ trên trời dưới biển với cậu, nói thích thiên văn học, thích chơi trò chơi.

Nhạc Thính Phong vừa đọc sách vừa nghe cậu nói, đến khi điện thoại gần hết pin, đầu bên kia cũng không còn thanh âm gì nữa.

Nhạc Thính Phong gập sách lại, liếc mắt nhìn đã thấy sắp 12 giờ rồi.

Di động vẫn không cắt đứt, nhưng đầu bên kia lại không có ai nói gì, chắc là ngủ quên luôn rồi.

Nhạc Thính Phong ngắt kết nối, đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ ngủ rồi lên giường.

Nhắm mắt lại, cậu cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Nghĩ tới cuộc sống hoang đường trước kia của mình, cậu không nhịn được mà nở nụ cười. Ngẫm lại bản thân trước kia quả thực là làm người ta không khỏi buồn cười.

Lộ Tu Triệt bây giờ chẳng khác nào cậu của ngày xưa.

Những đứa trẻ như họ, chỉ có trải qua một lần kích thích mới có thể trưởng thành.

Chỉ là Lộ Tu Triệt còn chưa phải chịu kích thích, không biết khi nào mới thay đổi được.




Thứ bảy, Nhạc Thính Phong ra khỏi nhà trong ánh mắt hơi u oán của Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong ra khỏi cửa liền bắt taxi tới nhà Lộ Tu Triệt.

Đứng ở trước cổng nhà họ Lộ, Nhạc Thính Phong nhíu mày. Nhà này chắc sợ người ta không biết mình có tiền, một cái cổng thôi đã không biết đập bao nhiêu tiền vào rồi.

Nhạc Thính Phong ấn chuông cổng, không bao lâu liền có một nữ giúp việc ra mở.

“Cậu là?”

“Tôi là Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt có mời tôi tới nhà chơi.”

Nữ giúp việc vừa nghe thấy thế liền lộ ra vẻ tươi cười: “A, thì ra cậu chính là khách mà thiếu gia đã dặn, mời vào, mời vào.”

Nữ giúp việc vừa đi vừa nói với cậu: “Thiếu gia chúng tôi đã dặn từ mấy hôm trước là cuối tuần này sẽ mời bạn tới nhà chơi. Sáng sớm nay cậu ấy đã giục chúng tôi chuẩn bị mọi thứ. Tôi làm việc ở nhà họ Lộ nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy thiếu gia mời bạn tới nhà đấy.”

Nhạc Thính Phong mỉm cười, không nói gì.

Đi vào đại sảnh, Nhạc Thính Phong lại cảm thán, nhà họ Lộ thật sự là xa hoa tới mức làm cho người ta phải kinh hãi.

Dọc đường đi, nữ giúp việc luôn âm thầm quan sát Nhạc Thính Phong. Cô ta rất ngạc nhiên, những người lần đầu tiên tới đây đều bị sự phú quý của nơi này làm cho kinh ngạc, thế nhưng thiếu niên này lại không hề có phản ứng gì, rất bình thản.

Thảo nào có thể làm bạn với thiếu gia, thoạt nhìn quả không bình thường chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận