Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

"Các cậu đúng là một lũ ngây thơ, không phải như thế đâu. Ngày đầu tiên Nhạc Thính Phong tới trường bị họ tới gây chuyện, đập hỏng xe đạp của cậu ta. Sau đó, ngay tiết đầu tiên của buổi chiều hôm đó, Nhạc Thính Phong đã đi ra ngoài. Các cậu nhớ tiết đó Nhạc Thính Phong còn dẫn Lộ Tu Triệt theo không, nói là đau bụng, thực ra không phải đâu. Cậu ta đi tìm mấy người kia, nhốt bọn họ vào nhà vệ sinh nam rồi đánh. Sau đó bắt bọn họ mỗi ngày phải nhặt rác đến khi cậu ta vừa lòng mới thôi.”

Lời này vừa nói ra, trong lớp vang lên một trận thổn thức.

“Không phải chứ, có đúng không? Nhạc Thính Phong chỉ có một người, nhìn cậu ta gầy gò như thế, làm sao lợi hại thế được.”

“Tất nhiên là thật rồi, chính tai tôi vô tình nghe được mấy người kia nói mà, cực kỳ chính xác luôn. Bọn họ bị Nhạc Thính Phong đánh rất thảm, không phản công được một lần nào. Các cậu nghĩ lại mà xem, có phải từ sau khi Nhạc Thính Phong đến đây, đám côn đồ ở trường này thành thật hơn rất nhiều không?”

“Nghe cậu nói thì hình như đúng thế thật. Từ sau khi Nhạc Thính Phong đến, bọn họ bắt đầu dọn vệ sinh, hơn nữa cũng không dám gây sự…”

Học sinh trong lớp thi nhau bàn luận về Nhạc Thính Phong, mỗi người một câu, bàn luận cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng Nhạc Thính Phong không biết chuyện này. Lúc này cậu đang dẫn Lộ Tu Triệt tới trước mặt giáo viên lịch sử, cũng chính là… giáo viên chủ nhiệm của hai người.

Lộ Tu Triệt: “Cô giáo, em muốn xin nghỉ.”


Nhạc Thính Phong: “Em cũng thế.”

Cô Tống hỏi: “Vì sao thế? Lý do là gì?”

Lộ Tu Triệt xin phép nghỉ cô cũng không cảm thấy gì lạ. Đứa nhỏ này bình thường cũng chẳng học hành gì, ngay cả kỳ thi cũng không tham gia.

Nhưng Nhạc Thính Phong thì khác. Trong các giờ lịch sử, cô Tống vẫn luôn quan sát Nhạc Thính Phong, cũng từng kiểm tra bài của cậu. Đây là một đứa trẻ rất xuất sắc, trí nhớ cực kỳ tốt.

Cô Tống còn đang muốn chờ tới cuộc thi giữa kỳ để xem xem khả năng học tập của Nhạc Thính Phong cao tới đâu.

“Lý do…” Lộ Tu Triệt quay đầu nhìn Nhạc Thính Phong, không ngừng nháy mắt với cậu.

Tên này đột nhiên muốn xin nghỉ nhưng lại không nói lý do, kết quả giờ khiến cậu phải xẩu hổ.

Cô Tống hỏi lý do, bọn họ lại không nói được.


Nhạc Thính Phong không thèm trả lời cậu. Lộ Tu Triệt ấp úng một hồi rồi nói rất rõ ràng: “Cô giáo… lý do là… em… không muốn học tiết cuối này, muốn nghỉ ngơi.”

Cô Tống không hề tức giận, trước kia Lộ Tu Triệt không đi học, ngay cả giấy xin phép cũng không có chứ đừng nói tới gặp trực tiếp xin nghỉ thế này.

Hôm nay có thể chạy tới trước mặt cô xin phép đã là tiến bộ rất tốt rồi.

Cô hỏi: “Nhạc Thính Phong, còn em?”

Nhạc Thính Phong nói thẳng: “Bài hôm nay cô dạy em đã chuẩn bị xong rồi, cũng thuộc hết các nội dung rồi. Tiết học này không quan trọng với em nữa, cho nên em muốn đi làm việc khác. Nếu cô không tin thì hiện tại có thể hỏi em.”

Cậu thẳng thắn như thế khiến cho cả cô Tống và Lộ Tu Triệt đều kinh ngạc.

Đây đúng là lý do xin nghỉ to gan nhất mà cô Tống từng nghe thấy.

“Được, em đã nói thế thì cô sẽ hỏi em. Nếu em trả lời sai một câu thì cô sẽ không đồng ý cho em nghỉ.”

“Được ạ!”

10 phút sau, Nhạc Thính Phong đi ra khỏi văn phòng, theo sau đó là Lộ Tu Triệt với vẻ mặt sửng sốt.

Nhạc Thính Phong nói với đàn em Tiểu Lộ: “Cậu vào lớp lấy sách tiếng Anh ra đây. Tôi chờ cậu ở trên sân thượng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận