Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Vệ sĩ trợn mắt há hốc mồm, gã không dám tin khi nhìn Lộ Tu Triệt. Giờ phút này, gã không biết phải hình dung tâm tình như thế nào, có lẽ là, ông trời ơi, mình bị ảo giác rồi sao?

Nếu không sao có thể xuất hiện hình ảnh này, tuyệt đối là ảo giác.

Thiếu gia lại đi cầm bút, lại biết viết này nọ, đang làm bài tập tiếng Anh à?

Tròng mắt của vệ sĩ sắp rơi ra ngoài tới nơi. Gã dùng sức xoa xoa ánh mắt, lắc mạnh đầu, lại mở mắt ra, sau đó phát hiện Lộ Tu Triệt vẫn đang viết, hơn nữa miệng còn lẩm bẩm đọc thầm theo.

Vệ sĩ vểnh tai nghe, quả thực đang đọc: ABCD…

Vệ sĩ nuốt nước bọt, tự véo mình một cái thật mạnh, đau quá, là thật rồi.

Đúng lúc gã còn đang kinh ngạc không khép nổi miệng, Lộ Tu Triệt lại ngẩng đầu lên: “Này, T viết thế này đúng không? Anh có biết không hả?”

Vệ sĩ chấn động, sau đó run rẩy nhận lấy vở của Lộ Tu Triệt, cúi đầu nhìn thì thấy trên đó viết rất nhiều chữ cái, lớn nhỏ có tất.

Hai tay gã run lên, sau đó liên tục gật đầu: “Vâng, thiếu gia viết đúng lắm, chưa sai một chữ nào, viết thế đúng rồi, thiếu gia thật thông minh.”

Gã không ngừng khen Lộ Tu Triệt, kích động đến mức cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Tiểu tổ tông bắt đầu học hành, điều này quả là khiến cho người ta không thể tin nổi. Hôm nay nhất định là mặt trời mọc sai hướng rồi.


Lộ Tu Triệt gật đầu: “Tôi cũng biết là tôi rất thông minh, về nhà tìm cho tôi hai giáo viên gia sư tiếng Anh. Tôi cũng không tin tới thứ sáu không học thuộc nổi 50 từ.”

Trải qua việc học bảng chữ cái tiếng Anh hôm nay, Lộ Tu Triệt cảm thấy tiếng Anh cũng không khó như vậy, cậu lại bắt đầu tin tưởng vào bản thân mình.

“Vâng, thiếu gia, được, được…” Vệ sĩ liên tục gật đầu.

Tiểu tổ tông còn bảo tìm giáo viên tiếng Anh, trời đất ơi, gã sắp ngất mất rồi.

Thiếu gia không bị ai đánh tráo rồi đấy chứ? Nếu không sao cậu ấy lại thay đổi chóng mặt thế này?

Sau khi vệ sĩ kích động một hồi thì lại lo lắng, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, cậu… cậu có khỏe không?”

Lộ Tu Triệt giật lại quyển vở, “Đương nhiên tôi rất khỏe rồi. Sao… anh nghĩ rằng tôi có bệnh à?”

“Không phải… Cậu… Sao tự nhiên cậu lại…”

“Tôi đã đánh cuộc với Nhạc Thính Phong. Ai nha, nói với anh cũng vô dụng, về nhà tìm ngay cho tôi giáo viên phụ đạo đi.”

“Được, thiếu gia, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cho cậu giáo viên tiếng Anh tốt nhất thủ đô.”


Lộ Tu Triệt ừ một tiếng cho qua rồi lại tiếp tục viết.

Nhạc Thính Phong bảo cậu viết hai mươi lần, sáng mai cậu ta sẽ sáng mắt ra.



Nhạc Thính Phong về nhà, trên đường về nói chuyện với Thanh Ti: “Thanh Ti, cuối tuần này anh có một người bạn có thể sẽ tới công viên trò chơi chơi cùng chúng ta.”

Thanh Ti gật đàu: “Vâng, chính là người bạn mà anh không thích lắm lần trước em gặp phải không?”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đúng, là cậu ta.”

“Thế giờ chắc anh ấy là bạn tốt của anh à, nếu không anh cũng sẽ không cho anh ấy tới công viên trò chơi cùng?”

“Ừ…”

Thanh Tinh vỗ vỗ lưng Nhạc Thính Phong, nói: “Anh Thính Phong, được rồi, anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ không bắt nạt anh trai kia.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày, Thanh Ti lại gọi Lộ Tu Triệt là anh trai, cái này không được, không được…

Cậu dừng xe, xoay người nhìn Thanh Ti, nói: “Thanh Ti, em nghe cho kỹ, em chỉ có một anh trai là anh, biết không hả?”

“Vâng…”

Cậu vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Ngoại trừ anh, em không được gọi người khác là anh trai nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui