Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Lộ Tu Triệt âm thầm chửi rủa Nhạc Thính Phong không biết bao nhiêu lần.

Cậu cũng muốn ôm lắm, muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của Thanh Ti biết bao.

Đồ ki bo Nhạc Thính Phong, quá đáng, để cậu nói thêm với Thanh Ti một câu cũng không được.

Nào phải là anh trai, còn quản cô bé chặt hơn cả ba đẻ.

Lộ Tu Triệt nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Thanh Ti, nóng lòng, lúc nào không có Nhạc Thính Phong, nhất định cậu phải véo đôi má hồng hào kia một cái.

Điện thoại của Nhạc Thính Phong bỗng nhiên đổ chuông. Cậu móc ra xem, là Du Dực gọi, có lẽ do trời nổi gió to, muốn đến đón hai đứa về nhà.

“Alo, chú Du Dực ạ…”

“Hai đứa các con đâu rồi? Về nhà chưa? Chú đang đứng ngoài cổng trường Thanh Ti.”

Âm thanh trong điện thoại rè rè, giọng nói của Du Dực bị tiếng gió át hết, vừa nghe là biết đang ở bên ngoài.

Nhạc Thính Phong tưởng rằng Du Dực định đến đón, ai ngờ chú ấy đã đến nơi rồi, vội vàng nói: “Con và Thanh Ti đang trên đường về nhà. Chúng con đi nhờ xe Lộ Tu Triệt. Chú đừng lo, bọn con sắp về đến nhà rồi.”


Du Dực thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì chú yên tâm rồi, các con đi đường cẩn thận.”

“Vâng ạ, chú cũng thế nhé.”

Thanh Ti ngẩng đầu lên hỏi: “Là ba ạ?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ”

Thanh Ti gọi to: “Ba ơi, bọn con sắp về đến nhà rồi.”

Du Dực nghe thấy tiếng Thanh Ti, mỉm cười. Hôm nay ở trong cục, anh vẫn nghe thấy được tiếng gió thổi mạnh bên ngoài, vẫn chưa đến giờ tan ca, đã vội vàng lái xe đến đây, ai ngờ đến nơi thì bọn trẻ cũng đã tan học rồi.

May mà bọn chúng đi nhờ được xe Lộ Tu Triệt, không thì trời lạnh thế này, con gái anh biết phải làm sao?

….

Nhạc Thính Phong không nói cho tài xế biết địa chỉ, chỉ bảo ông ta lái về phía trước, rồi quặt trái hay quặt phải.


Lộ Tu Triệt ngồi bên cạnh lắng nghe, bĩu môi liên tục, cái gì chứ, lại còn keo kiệt đến mức đó, nói địa chỉ thì chết chắc.

Nhạc Thính Phong nhìn ra hai bên đường, trước mặt còn mười mấy mét nữa là đến cổng khu chung cư rồi, cậu nói: “Được rồi, dừng lại ở đây là được rồi.”

Lộ Tu Triệt nghe vậy, la lên: “Này, Nhạc Thính Phong, ít ra cậu cũng để tớ đưa các cậu đến cổng khu chung cư chứ. Cậu không thể như thế được, từ đây đi bộ về nhà cậu cũng phải mất một lúc đấy? Cậu nhìn xem, gió còn to hơn lúc nãy, lẽ nào cậu nhẫn tâm để Thanh Ti chịu lạnh?”

Cậu cứ nghĩ trời lạnh thế này, cho dù Nhạc Thính Phong có cương quyết đến đâu, cũng sẽ để cậu đưa Thanh Ti đến trước cửa nhà, ai ngờ tên này lại đề phòng cậu chẳng khác gì đề phòng kẻ trộm.

Nhạc Thính Phong đúng là như vậy, cậu nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, tớ sẽ nhớ việc hôm nay cậu làm cho.”

Lộ Tu Triệt tức giận đẩy cậu: “Nhạc Thính Phong, cậu nhẫn tâm quá đi đấy. Cậu nhìn xem bên ngoài thời tiết như thế nào? Cậu nhìn gương mặt của Thanh Ti, khó khăn lắm mới ấm áp trở lại, cậu muốn em ấy lại bị gió quất tiếp à?”

Thanh Ti ôm lấy Thính Phong, gọi khẽ: “Anh trai…”

Sau đó ngẩng đầu, mím môi, liếc nhìn Lộ Tu Triệt, rõ ràng là không vui vì lúc nãy cậu ta đã đẩy anh trai mình.

Lộ Tu Triệt tức đến nhức buốt cả răng, con nhỏ này, thật là… Không biết tốt xấu. Cậu đang giúp cho cô bé đấy chứ. Trời lạnh thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia chắc sẽ bị gió quất cho tơi tả mất.

Nhạc Thính Phong vỗ vỗ Thanh Ti, nói: “Được rồi, thế đi thêm một chút nữa vậy.”

Lộ Tu Triệt cười lớn: “Đúng rồi, có thế chứ, tài xế, bác cứ lái tiếp đi.”

Đến cổng khu nhà, Lộ Tu Triệt tựa vào thành cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu biết khu chung cư này. Đây là khu biệt thự cao cấp có tiếng ở thủ đô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận