Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Cô bé đã quen với việc suốt hai tháng nay ngồi sau xe của Nhạc Thính Phong, hai anh em cùng nhau đi học, tan học về nhà.

Bây giờ bỗng nhiên phải ngồi trong xe ô tô, cô bé không được vui.

Trong lòng Du Dực bỗng thấy chua xót, công chúa nhỏ bé của anh, bây giờ không còn thích ba nữa, đau lòng quá, buồn quá đi.

Du Dực an ủi cô bé: “Công chúa bé nhỏ của ba, bây giờ trời lạnh rồi, từ nay về sau, sáng ra ba đưa con đi học. Đợi qua Tết, mùa xuân đến rồi, khí trời ấm áp, hai đứa con lại cùng nhau đạp xe đi học, có được không?”

“Vâng, được ạ.” Thanh Ti ngoan ngoãn gật đầu.

“Con không thích ngồi xe của ba nữa à?”

Thanh Ti lắc đầu: “Không ạ.”

“Thế sao con lại không vui?”

Thanh Ti cong môi nũng nịu, không phải là không vui, chỉ là… thích ngồi đằng sau xe đạp hơn, cảm giác đưa tay ra là có thể bắt được gió vậy.

Nhạc Thính Phong xoa đầu cô bé: “Đợi trời nắng rồi chúng ta có thể cùng nhau đạp xe.”

Nụ cười lộ ra trên khuôn mặt nhỏ xinh của Thanh Ti: “Vâng…”


Du Dực tức đến đau răng, thằng nhãi Nhạc Thính Phong này, đều do nó, từ khi nó đến đây, công chúa nhỏ bé của anh chẳng gần gũi anh như trước nữa. Hức, sáng mai chạy bộ hai tiếng.

Khi Nhạc Thính Phong tới trường, đúng lúc đụng phải Lộ Tu Triệt ở cổng trường.

Lộ Tu Triệt nhảy từ trên xe xuống, đuổi kịp Nhạc Thính Phong: “Thính Phong...”

Thính Phong trợn mắt nhìn cậu ta, không buồn đáp.

“Này này, đừng có không nói gì chứ, không phải cậu dỗi rồi chứ?”

“Cậu nói xem?” Nhạc Thính Phong cười hehe.

Lộ Tu Triệnt lấy khủy tay huých vào cậu: “Tớ… cũng là muốn tốt cho cậu, trời lạnh thế này, cậu không nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên nghĩ cho Thanh Ti chứ.”

Nhạc Thính Phong: “Em gái tớ cần cậu lo chắc?”

Lộ Tu Triệt cọ cọ mũi: “Đừng thế nữa mà, tớ biết rồi, tớ cũng chẳng có ý xấu gì, chỉ là… tớ cũng muốn có một đứa em gái mà.”

“Đấy là em gái tớ, không phải chị em nhà cậu nhiều lắm à?”


Lộ Tu Triệt cười đau khổ: “Nhưng không giống nhau, mấy đứa nhà tớ... cậu biết đấy, gọi là chị em được sao? Tối qua tớ về đến nhà, gió to như vậy, ba tớ đem theo một người phụ nữ về nhà, bị tớ đuổi đi rồi. Ba con tớ cãi nhau một trận, chắc là phải một tháng nữa mới lại quay về nhà.”

Tối qua Lộ Tu Triệt về đến nhà, không lâu sau, ba cậu đem theo một người phụ nữ trông như hồ ly tinh về nhà.

Tâm trạng tốt của cậu bỗng nhiên như bị dội lửa, đuổi người phụ nữ đó đi, ba cậu không vui, Lộ Tu Triệt tiện tay hất một chậu nước, đổ hết lên đầu người phụ nữ đó.

Danh hiệu Tiểu Ma Vương của Lộ Tu Triệt không phải nhảm nhí, cậu mà muốn xử lý ai, thì chẳng ai thoát được.

Cuối cùng, người phụ nữ đó không chịu được, tự mình bỏ chạy.

Thế rồi ba cậu, la mắng cậu một trận rồi cũng bỏ đi.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Cậu tưởng rằng nói thế tớ sẽ đồng cảm với cậu sao?”

Lộ Tu Triệt thở dài: “Tớ thấy ba tớ càng ngày càng không quan tâm đến tớ rồi, làm sao đây?”

Nhạc Thính Phong đẩy cậu ta ra, Lộ Tu Triệt đuổi theo sát: “Cho tớ chút ý kiến đi.”

“Bây giờ không có bất cứ ý kiến gì với cậu. Đợi cậu trưởng thành rồi, đợi tất cả gia tài nhà cậu đều nằm trong tay cậu rồi, cậu sẽ biết cần phải làm gì.”

Lộ Tu Triệt nhún vai, thế thì đợi trưởng thành rồi bàn sau vậy.

Cậu lấy từ trong túi ra một thứ, nâng niu như kim cương: “Hôm qua tớ bảo người giúp việc làm cho Thanh Ti một cây kẹo mút hình thỏ trắng, cậu xem đẹp không, cậu nghĩ con bé có thích không?”

“Tớ xem nào.” Nhạc Thính Phong điềm tĩnh cướp lại từ tay Lộ Tu Triệt, sau đó há to mồm cắn lấy đầu con thỏ, mặt không chút cảm xúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận