Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Mấy ngày gần đến cuộc thi này, mỗi ngày Lộ Tu Triệt đều phải làm rất nhiều bài tập, buối tối nhiều khi còn ngồi trên giường làm bài, cứ thế có đôi khi đang làm cũng bị ngủ gục luôn.

Trên đường tan học về nha, sau khi ăn cơm xong, trong lúc nghỉ ngơi, chỉ cần trong lòng cảm thấy lo lắng là Lộ Tu Triệt lại lấy sách vở ra bắt đầu làm.

Lộ Tu Triệt bỗng nhiên hóa thân thành ma cuồng học tập. Tuy rằng mấy tháng nay cậu bé đã có chuyển biến vô cùng lớn nhưng so ra vẫn kém rất nhiều sự điên cuồng học tập mấy ngày hôm nay.

Nhưng may mắn là những người xung quanh cậu bé đều đã quen với việc cậu trở nên yêu thích việc học, thấy cậu trở nên cố gắng như thế, phần lớn đám học trò đều cảm thấy rằng, ngay cả Lộ Tu Triệt có gia đình có điều kiện như vậy mà vẫn còn cố gắng đến thế, bọn họ có tư cách gì mà lười biếng chứ?

Vì thế, trong lúc đó, Lộ Tu Triệt đã vô tình kéo lên không khí học tập trong cả lớp khiến các giáo viên trong khối cảm thấy vô cùng vui mừng, vô cùng vừa lòng, vô cùng tốt!


Cuối cùng, tất cả các giáo viên lúc giảng bài đều ôn hoà hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa, lúc nhìn đến Lộ Tu Triệt, ánh mắt bọn họ giống như ba hiền, mẹ thảo thấm đẫm vui cười vậy.

Đối với chuyện này, Lộ Tu Triệt chỉ tỏ vẻ, hừ, các người đừng có tự kỷ như vậy, tôi đây chỉ là vì không muốn để bản thân quá khẩn trương, lo lắng về kỳ thi mà thôi.

Sau ba, bốn ngày, cậu phát hiện ra rằng cậu không còn bị lo lắng nữa, buổi tối đi ngủ cũng vô cùng yên giấc.

Cậu thầm nghĩ, biện pháp của Nhạc Thính Phong quả thực là tốt mà!

Rốt cuộc cũng tới ngày cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ.

Cô giáo chủ nhiệm thân hình đầy đặn, mũm mĩm đứng trên bục giáo viên. Cô không giảng bài trong tiết cuối cùng nữa.

Cô nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng trong học kỳ này của chúng ta, ngày kia sẽ là ngày kiểm nghiệm lại thành tích học tập của các em trong cả kỳ này. Các em không cần quá khẩn trương, lo lắng, hãy dành trọn một ngày mai, muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn, thả lỏng tâm tình nhưng cần chú ý không được ăn uống linh tinh để bị đau bụng.”


“Hôm nay cô vô cùng xúc động. Khi mới nhận lớp mình, cô không ngờ rằng mình có thể gặp được những đứa trẻ tuyệt vời thế này. Nhất là trong mấy tháng cuối cùng này, Lộ Tu Triệt, Nhạc Thính Phong, các em đã cho cô rất nhiều cảm động. Tàn bộ học sinh trong lớp đều chứng kiến sự thay đổi, cố gắng của Lộ Tu Triệt, cô tin tưởng, cũng khuyến khích mỗi người các em, cho nên.... Trước hết cô muốn nói với các em rằng, chúng ta không cần phải so sánh thành tích với các lớp khác làm gì. Các em chỉ cần cố gắng hết sức là cô đã lấy làm kiêu ngạo về các em rồi. Bởi cô đều biết được cố gắng của từng người các em, cô biết rằng các em rất tuyệt vời.”

Sau khi cô giáo nói xong, toàn bộ học sinh trong lớp cùng nhau vỗ tay rào rào.

Nhạc Thính Phong liếc nhìn bộ dạng Lộ Tu Triệt, mặc dù cậu ta vẫn đang nở nụ cười rất dửng dưng nhưng hai mắt lại hồng hồng, lòng bàn tay vì cố sức vỗ mà cũng đỏ ửng.

Nhạc Thính Phong nhếch môi cười, thằng nhóc này đúng là điển hình của khẩu thị tâm phi mà.

Lại nhìn sang cô giáo mũm mĩm đứng trên bục giảng, Nhạc Thính Phong cảm thấy rằng quyết định chuyển trưởng đến nơi đây quả thực là vô cùng chính xác. Ít nhất là cậu cũng đã gặp được một giáo viên hoàn hảo, không phải loại giáo viên suốt ngày yêu cầu học sinh phải có thành tích này nọ.


Sau khi tan học, Nhạc Thính Phong cùng Lộ Tu Triệt ngồi lên xe đi đón Thanh Ti.

Sau khi đón được Thanh Ti, Lộ Tu Triệt muốn dẫn hai người Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đi ăn món gì đó, có muốn không đồng ý cũng không được.

Cậu ta thần thần bí bí dẫn hai người vào một nhà hàng. Cuống xe, Nhạc Thính Phong liền thấy cánh cửa được tạo hình như chú voi, Lộ Tu Triệt ôm lấy cổ cậu: “Đây là nhà hàng Thái Lan, nhà hàng này mới khai trương đó. Lần trước ba tớ dẫn tớ tới, tớ thấy hương vị không tồi nên hôm nay mới đưa hai người tới nếm thử một chút.”

Thanh Ti lắc đầu: “Nhưng mà em không thích cà ri”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận