Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Lộ Tu Triệt vươn tay xoa xoa đầu cô bé: “Em gái thân yêu à, em có thể ăn món khác được mà.”

Nhạc Thính Phong đen mặt nhìn cậu ta: “Này, đừng có mà động tay động chân.”

Lộ Tu Triệt vội giơ hai tay lên trời: “Được rồi, được rồi, không sờ soạng nữa là được chứ gì. Chúng ta thân quen như vậy mà cậu cũng nhỏ mọn quá đó. Thanh Ti cũng là em gái tớ đó, đúng không Thanh Ti?”

Ba người bọn họ bước vào, người trong cửa hàng nhìn thấy ba đứa trẻ thì cười hỏi: “Bạn nhỏ à, người lớn nhà các bạn đâu?”

Lộ Tu Triệt vung tay: “Không có người lớn, chỉ có ba người chúng tôi thôi, đừng nói lời vô ích nữa, dẫn đường đi.”

Người phục vụ khó xử, không có người lớn, chỉ có ba đứa nhỏ thế này, nhỡ đâu sau khi ăn, bọn chúng không có tiền trả thì biết làm sao?


Lộ Tu Triệt thấy người phục vụ không hề động đầy thì hất cằm, tức giận nói: “Có phải cô lo lắng chúng tôi ăn cơm không chịu trả tiền không? Cô còn không nhìn xem chúng tôi là ai, tôi đây tên... Lộ Tu Triệt, chút tiền cơm ít ỏi của các người thì tính là cái gì, còn không đáng để tôi chơi đùa? Lúc cửa hàng nhà cô khai trương, ông chủ Kim của cửa hàng các anh còn mời tôi đến mà tôi còn lười đến đó.”

Phục vụ trong cửa hàng quả thật không biết tên của Lộ Tu Triệt, nhưng đứa trẻ này lại biết tên của ông chủ Kim của cửa hàng bọn họ, phải chăng cậu ta chính là tiểu công tử nhà giàu nào đó chăng?

Lại nhìn sang hai đứa trẻ đi bên cạnh cậu ta, nhất là cô bé con, trên đầu còn đeo đồ trang sức vô cùng giá trị, quần áo trên người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu. Đó là thương hiệu mà cô ta luốn muốn mua cho con gái mình, nhưng giá trị quá lớn nên cô ta vẫn chưa đủ tiền mua được.

Nhân viên phục vụ không dám tiếp tục chần chừ, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, thật ngại quá, xin mời theo tôi ạ.”

Cho dù ba đứa nhỏ này có không mang tiền thì nhà bọn họ khẳng định đều là những nhà có tiền, ăn xong cũng có thể gọi cho nhà bọn chúng tới là được.

Sau khi ngồi xuống, Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Đúng là không có mắt nhìn mà.”

Nhạc Thính Phong cười cười: “Cậu thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ biết khi cậu nói tên cậu là Lộ Tu Triệt à?”

Lộ Tu Triệt vênh mặt nói: “Hừ, các cậu cứ chờ xem, tương lai, nhất định sẽ có một ngày tớ khiến bọn họ đều biết rằng tên tớ là Lộ Tu Triệt.”

“Được rồi, mau gọi đồ ăn đi, bọn tớ còn phải về nhà đó.”


Nhạc Thính Phong vừa rồi khi ở trên xe đã gọi điện về nhà, nói rằng mình và Thanh Ti sẽ không ăn cơm chiều ở nhà. Nhiếp Thu Sính nghe điện lại một mực dặn dò, bảo hai đứa không cần ham chơi, ăn xong thì nhanh chóng trở về.

Người phục vụ hỏi: “Xin hỏi ba vị muốn dùng món gì?”

Lộ Tu Triệt liếc mắt nhìn thực đơn rồi nói: “Đem tất cả các món đặc sắc nhất của nhà hàng lên đi.”

“Toàn bộ.... Đều mang hết lên sao?”

Lộ Tu Triệt không vui, đáp: “Vô nghĩa, không lẽ bản thiếu gia mời bạn bè ăn cơm mà lại keo kiệt với họ sao? Nhanh đi làm đồ ăn cho tôi đi, chúng tôi sẽ chờ một chút thôi.”

“Vâng... Được...” Người phục vụ càng thêm lo lắng trong lòng, ăn nhiều như thế, liệu ba đứa trẻ này có thể thanh toán nổi hay không vậy?

Cô ta đến trước bàn bếp, tìm người quản lý để anh ta gọi điện thoại hỏi ông chủ xem có biết đứa trẻ nào tên Lộ Tu Triệt hay không.


Sau khi người quản lý gọi điện cho ông chủ thì vội vàng bảo với cô ta: “Ông chủ nói, đó là vị tiểu tổ tông mà chúng ta nhất định phải chiêu đãi thật tốt, ngàn vạn lần không thể chậm trễ, cậu ta muốn ăn món gì thì cứ yêu cầu phòng bếp tăng cường để cậu ta ăn.

“Hả... Tức là... Thật sự biết cậu ta sao?”

Quản lý thúc giục: “Đừng có linh tinh nữa, nhanh đi làm mọi việc theo yêu cầu của cậu ta.

Vì vậy, đồ ăn trên bàn Lộ Tu Triệt được đưa ra với tốc độ nhanh nhất. Những vị khách tới sớm hơn thì lại chưa có nên bọn họ xem ra vô cùng tức giận, tại sao bọn chúng đến sau mà lại nhận đồ ăn trước bọn họ như vậy chư?

Lộ Tu Triệt mặc kệ chung quanh mình có căm hận thế nào, thì vẫn trả lời: “Hai người mau nếm thử đi, hôm nay ăn nhiều một chút, mai có khi tôi sẽ cậu sẽ đưa mọi thử món khác


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận