"Không sao, vừa rồi anh có chút mất khống chế, anh ra ngoài hút điếu thuốc đã.”
Lộ Hướng Đông ra khỏi phòng bệnh, rút ra một điếu thuốc.
Tâm trạng cũng bình tĩnh lại, hắn nghĩ, con trai dù gì cũng còn nhỏ, sau này nên ở cùng nó nhiều hơn, mua thêm nhiều quà cho nó, xin lỗi nó, chắc sẽ tốt thôi, dù gì cũng là ba con.
Lộ Hướng Đông gọi điện cho thư ký bảo cậu ấy mua vài món đồ chơi mà bé trai thích chơi, đưa hết về nhà.
...
Buổi chiều thi Toán và Địa lý. Trước khi vào phòng thi, Nhạc Thính Phong nói với Lộ Tu Triệt: “Chọn những câu biết làm làm trước. Lúc tính toán phải cẩn thận, câu nào không biết để cuối hẵng làm. Nếu thật sự không biết, thì cứ viết đại là được.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ừm, tớ biết rồi.”
Trong tất cả môn học, Lộ Tu Triệt sợ nhất chính là môn Toán. Cậu không nhạy cảm với môn này lắm, lúc học, cậu cảm thấy môn này khó hơn những môn khác rất nhiều.
Nhạc Thính Phong do dự một chút: “Nếu... Cậu có câu nào không biết, đến lúc đó, tớ có thể... ”
Còn chưa nói xong Lộ Tu Triệt đã vỗ vỗ vai cậu: “Nói gì vậy, đây là những lời Nhạc Thính Phong cậu nói ra sao? Tớ đâu phải loại người gian lận như thế. Hơn nữa tớ thi được bao nhiêu đi nữa, cũng tốt hơn trước, nếu bị giáo viên phát hiện, liên lụy cậu, thì đó không phải chuyện nhỏ nữa. Cậu đừng lo cho tớ, tớ sẽ cố gắng thi thật tốt.”
Lần này Lộ Tu Triệt cũng muốn xem thử, rốt cuộc bản thân thi được bao nhiêu điểm, cậu nỗ lực như thế, không biết có thể gặt hái được kết quả như thế nào.
Nhạc Thính Phong cười cười, Lộ Tu Triệt quả không còn là Lộ Tu Triệt trước đây nữa, cậu gật đầu: “Được, cậu cứ cố gắng, cố lên.”
“Cậu cũng thế, nhất định phải đè bẹp tên hạng nhì nhé, đừng để hắn có cơ hội trở mình.” Lộ Tu Triệt ghét nhất là tên hạng nhì ở lớp bên cạnh, tên đó vốn là hạng nhất, lần nào cũng để cặp mắt trên chân mày, ai nhìn thấy cũng muốn đánh cho hắn một trận.
Nhạc Thính Phong kiêu ngạo nói: “Yên tâm, chỉ cần tớ còn ở trường ngoại ngữ này, cậu ta đừng hòng có ngày ngẩng đầu dậy.”
Lộ Tu Triệt cười lớn: “Haha, nếu cậu ta nghe thấy câu này của cậu, chắc sẽ tức đến hộc máu.”
Đến giờ hai người cùng bước vào phòng thi, trong lòng Lộ Tu Triệt có chút căng thẳng nhìn một lượt hết đề bài dài ngoằng, quả nhiên, có một vài câu cậu không biết làm.
Nhưng, dù sao cũng khá hơn trước, ít nhất đa số câu hỏi cậu đều biết, cậu chắc chắn có thể thi trên trung bình, trên trung bình là đã khá lắm rồi.
Lộ Tu Triệt vô cùng an tâm, dựa theo cách mà Nhạc Thính Phong nói, làm những câu dễ trước, làm từng bước từng bước, không vội vã, dù gì cũng có nhiều thời gian mà.
Cuối cùng còn lại hai lựa chọn, một câu điền vào chỗ trống và một câu hỏi lớn. Lộ Tu Triệt lắc lắc đầu, ây da, câu này… có hơi khó, cậu ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, tiểu tử đó chắc đã làm xong hết rồi.
Nhạc Thính Phong đứng dậy nộp bài, lúc đi ra cậu liếc nhìn Lộ Tu Triệt một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Lộ Tu Triệt nháy mắt với cậu, rồi làm mặt quỷ.
Nhạc Thính Phong cúi đầu, khóe môi nhếch lên, nhìn bộ dạng này, chắc làm cũng không tệ.
Lộ Tu Triệt vắt óc lựa chọn điền vào câu còn lại, câu hỏi lớn cuối cùng sau khi cậu viết hết công thức ra giấy xong vẫn không nghĩ ra hướng giải nào, thấy thời gian còn lại không đủ, cậu dứt khoát viết hết những nội dung mình biết vào bài làm.
Lộ Tu Triệt chạy ra khỏi phòng thi nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang đứng ngoài hành lang đợi cậu.
“Sao rồi?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Tuy có mấy câu không biết, nhưng cũng tạm ổn, vẫn nắm chắc trên trung bình.”
Câu này nếu là trước đây, cậu đâu dám nói thế, Lộ Tu Triệt cảm thấy, bây giờ có thể nói ra câu này, đây cũng xem như tiến bộ rất lớn, cậu cũng sắp cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân rồi.