Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Sự non nớt và bình tĩnh trên mặt cậu, đáy mắt đen láy lại sạch sẽ, cậu không phải đang chỉ trích điều gì, chỉ là đang bình tĩnh thuật lại một sự việc.

Một chuyện nghe ra khiến người khác cảm thấy rất kỳ lạ, vứt con trai mình ở nhà, không quan tâm hỏi han, không biết một ngày ba bữa ăn của cậu thế nào, không cần biết cậu có bị bệnh hay không, không hỏi cậu đang vui hay đang buồn.

Lộ Hướng Đông vô cùng xấu hổ, đã mấy lần hắn định mở miệng, nhưng sau khi nhìn vào mắt Nhạc Thính Phong, những lời tự biện bạch cho mình, hoàn toàn bị nghẹn lại trong lòng.

Hắn không còn mặt mũi để nói, thật sự không còn mặt mũi, thời gian vừa rồi thật ra công việc của hắn cũng không bận đến thế, chỉ là… Chỉ là… Ây da… Hắn cũng vì tiến thoái lưỡng nan!


Nhạc Thính Phong nhàn nhạt mỉm cười: “Vậy người ba như chú, có hay không, dường như… vốn không quan trọng nữa?”

Lộ Hướng Đông thật sự bị Nhạc Thính Phong nói đến không còn mặt mũi, “Chú... Thính Phong, sao cháu sao lại nói thế, chú là ba của Tiểu Triệt, cha con chú đâu có thù hằn gì, bất quá sau này, chú thường xuyên về nhà ăn cơm với nó là được rồi.”

Nhạc Thính Phong cười châm biếm, theo như Lộ Hướng Đông thấy, có lẽ dù cho ông ấy có làm chuyện quá đáng đến mấy, chỉ cần trở về cùng Lộ Tu Triệt ăn bữa cơm, là đủ rồi.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của chính ông ấy thôi, trên thực tế thật sự có thể như thế sao? Hiển nhiên là chưa đủ rồi, thái độ của Lộ Tu Triệt với ba cậu ấy đã có sự thay đổi rõ rệt, trước đây sẽ làm ầm lên, sẽ tức giận, điều đó cho thấy cậu vẫn để tâm, ít nhất đối với ba cậu vẫn còn chút hy vọng, nhưng bây giờ đối với những chuyện này, đã có thể bình tĩnh đối mặt, vậy đủ nói rõ Lộ Tu Triệt đối với người gọi là ba đó, chẳng còn chút mong đợi nào nữa.

Nhưng một điều đáng sợ như thế, Lộ Hướng Đông đến tận bây giờ vẫn không hề ý thức được, Nhạc Thính Phong cảm thấy, một người ba làm đến nước này, cũng đủ lắm rồi.

Hơn nữa, lúc cậu vừa mới quen biết với Lộ Tu Triệt, sự quan tâm của Lộ Hướng Đông đối với cậu ấy chí ít cũng không tệ như thế, ít nhất còn thỉnh thoảng về nhà, nhưng khoảng thời gian này, lại hiển nhiên quá đáng hơn trước rất nhiều.


Trong chuyện này, chắc chắn đã xảy ra điều gì đó, giữ chân Lộ Hướng Đông, khiến ông ấy không còn tinh lực để ý đến Lộ Tu Triệt.

Nhạc Thính Phong đột nhiên nhớ đến, hôm đó ở nhà hàng Thái, Trang Sử nói Lộ Tu Triệt sắp có mẹ kế rồi. Chuyện này cho thấy, trong khoảng thời gian Lộ Hướng Đông không về nhà, ông ấy đã dẫn người phụ nữ đó xuất hiện tại không ít các bữa tiệc làm ăn rồi, bằng không người ngoài sao lại biết chứ.

Nếu cậu đoán không sai, xem ra người phụ nữ đó đã nắm chặt Lộ Hướng Đông rồi.

Tình trạng của Lộ Tu Triệt, quả là càng ngày càng tệ.


Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Ồ, trở về cùng cậu ấy ăn bữa cơm? Chú cảm thấy Lộ Tu Triệt bây giờ có cần không? Hay chú cảm thấy nơi này, đối với chú mà nói, cả quán bar cũng không bằng? Nhớ đến cậu ấy, cậu ấy là con trai chú, chú có thể thờ ơ lãnh đạm, chú Lộ, xin thứ lỗi cháu nói thẳng, nói một câu khó nghe, người ba như chú, dựa vào cái gì bảo con trai tôn trọng chú chứ?”

Nhạc Thính Phong xem thường nói: “Huống hồ... Chú ở bên ngoài không về nhà kỳ thực cũng không phải vì nguyên nhân công việc, vì người phụ nữ khác cả con trai ruột của mình cũng có thể mặc kệ, chú quả là khiến cháu cảm thấy rất thần kỳ.”

Ngữ khí của Nhạc Thính Phong rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng sắc bén, Lộ Hướng Đông oán hận không nói nên lời, hơn nữa, phỏng đoán của cậu cũng vô cùng chuẩn xác.

Lộ Hướng Đông cảm thấy hắn không thể xem thường tiểu tử này được. Sự chững chạc, trầm tĩnh, nhìn xa trông rộng của cậu nhóc đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều, đừng thấy bản thân hắn đã lớn như thế, nhưng lúc đối mặt với cậu, hắn luôn cảm thấy người phải kiên dè ngược lại lại là chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận