Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Mấy lời này nếu lỡ để ba người cậu của Nhạc Thính Phong nghe thấy, chắc chắn sẽ đánh cậu một trận, cậu cho rằng họ không muốn có con gái sao? Họ cũng rất muốn chứ, nhưng sinh ra tất cả đều là con trai, họ biết phải làm sao? Họ cũng rất tuyệt vọng có biết không?

Nhưng, Tô Tiểu Tam nối gót theo sau nói một câu càng khiến Nhạc Thính Phong tuyệt vọng hơn, cậu ấy nói: “Không sao, đợi năm học mới khai giảng, anh sẽ chuyển trường, anh cũng đến thủ đô học, như vậy sẽ có thể bảo vệ em rồi.”

Sau đó mấy anh em khác cũng gật đầu theo, lần lượt nói, không sao bọn anh có thể chuyển trường.

Vì thế, Nhạc Thính Phong liền bị đóng băng, não của cậu như không hoạt động, sao vừa rồi lại nói mấy lời đó chứ?

Không nhắc đến, có khi mấy người họ còn không nghĩ đến, cậu vừa nhắc nhở, họ đều nghĩ ra hết rồi, chuyển trường, chuyển trường… Nếu tất cả bọn họ đều chuyển trưởng, vậy cậu còn ngày tháng tươi đẹp để sống không?

Mấy anh em của Tô gia đã bắt đầu thương lượng, sau khi trở về tìm trường, xem chuyển đến trường nào sẽ thích hợp hơn, có thể ở gần em gái một chút.


Thanh Ti trước giờ chưa từng có nhiều anh trai như thế chơi cùng, hôm nay cô bé cảm thấy rất mới mẻ, nhìn phía sau xếp một hàng dài các anh, cô bé cười đến hai mắt đều híp lại, cô bé hỏi Tô Trảm: “Anh cả, các anh ấy đều đang bàn chuyện chuyển trường sao, như vậy có tốt không?”

Tô Trảm mỉm cười: “Không sao đâu, cứ kệ bọn nó đi, chưa đến mấy tháng nữa, anh sẽ phải thi đại học, đến lúc đó anh sẽ báo danh vào trường ở thủ đô.”

Trường đại học tốt nhất cả nước đều ở thủ đô, vốn dĩ cậu đã muốn thi vào trường ở thủ đô rồi, nhưng, bây giờ càng quyết tâm hơn.

Nhạc Thính Phong nghe xong, lập tức ngã ra đất không dậy nổi.

Tô Trảm đã học cao trung rồi, sẽ nhanh chóng phải thi đại học, mấy anh em khác có thể chuyển trường đến hay không tạm thời không nói, Tô Trảm thì chắc chắn có thể đến, anh ấy phải đến đây học đại học.

Lập tức trong lòng Nhạc Thính Phong dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Sáu tên khốn Tô gia này, có muốn bị đuổi đi không? Có muốn để người ta sống những ngày tháng tốt đẹp nữa không chứ.

Về đến nhà, người lớn đều đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi.

Tuy trong nhà bỗng nhiên có thêm mấy chục người, đông người, nhưng người nấu cơm cũng nhiều theo, tốc độ nấu cơm tự nhiên cũng rất nhanh.

Vốn dĩ Hạ An Lan đề nghị ra ngoài ăn, dù gì cũng đông người như vậy, bàn cơm trong nhà cũng ngồi không đủ, nhưng, bà Tô nhất quyết xua tay, ra ngoài làm gì, đều không phải người ngoài, cứ ăn ở nhà đi, náo náo nhiệt nhiệt tốt biết mấy, bàn không ngồi đủ, thì bày thêm một bàn là được.


Thế nên, ba đứa con trai và con dâu Tô gia, đều xắn tay áo lên vào nhà bếp giúp đỡ.

Tô Trảm dẫn theo mấy đứa nhóc, về đến nhà, bà Tô và bà Hạ nhìn thấy chúng, nụ cười trên mặt cũng nhiều thêm mấy đợt.

Bà Hạ nói: “Về rồi à, chơi có vui không?”

Thanh Ti chạy đến bên cạnh bà Hạ, dựa sát vào người bà, ôm chặt cánh tay của bà: “Vui ạ vui ạ, các anh đều đối với con rất tốt, con rất thích chơi cùng với các anh.”

Bà Tô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti, ngưỡng mộ nói: “Nhà chúng tôi nếu có một đứa cháu gái đáng yêu như vầy thì tốt biết mấy.”

Nhưng, Tô gia chỉ có một đám tiểu tử thối.


Bà Hạ ôm lấy cháu ngoại yêu dấu, “Nhà bà có đến sáu đứa cháu trai, nhà chúng tôi chỉ có Thanh Ti và Thính Phong. Tôi còn ngưỡng mộ nhà bà náo nhiệt nữa đó.”

Bà Tô nói đùa với bà: “Vậy tôi đổi sáu đứa cháu đó lấy một đứa của nhà bà, bà có đồng ý không?”

Bà Hạ còn chưa nói gì, Thanh Ti đã vội vã lắc đầu: “Không được không được, bà Tô không được đâu...”

“Ồ, sao lại không được vậy?”

Thanh Ti gãi gãi đầu, “Vì… Vì… Cháu muốn chơi cùng với anh Thính Phong...”

Trên gương mặt Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng nở một nụ cười, hừm, Thanh Ti vẫn rất thích cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận