Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Cánh tay tên đó cánh tay bị Du Dực nắm chặt, hắn thử vùng vẫy thoát

thân nhưng không vùng vẫy nổi, sức mạnh của đối phương hoàn toàn vượt xa dự tính của hắn. Tay kia của tên trộm lần xuống túi lôi một con dao găm ra, uy hiếp: “Này nhóc, biết điều thì mau đưa hết tiền bạc ra đây, nếu không tao sẽ cho mày mấy nhát, còn con vợ mày nữa, đẹp đấy, hay là tao rạch vài nhát lên mặt nó, để xem mày...”

Hắn chưa dứt lời, đột nhiên miệng đã bị cái gì đó chặn đứng lại, sau đó là tiếng kêu răng rắc, cánh tay vừa nãy muốn trộm lấy chiếc túi của Nhiếp Thu Sính đã bị Du Dực bẻ gập. Tên kia đau đến nhăn nhó mặt mày, chỉ tiếc rằng miệng bị bịt chặt nên chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ.

“Xin lỗi nhé, ra tay hơi nặng” Du Dực đáp.

Tên trộm đau đến mức toàn thân co rúm, nhưng vẫn chưa bị ngất đi, cánh tay cầm con dao găm của hắn đột nhiên vung lên đâm thẳng vào Du Dực, nhưng kết quả vẫn không có gì kịch tính cả. Dao bị rớt xuống giường, cánh tay còn lại của hắn cũng bị bẻ nốt.


Suốt cả quá trình, Du Dực đều không ngồi dậy, vẫn nằm nguyên đấy, anh nhìn tên trộm đau đến mức sắp ngất đi nói: “Tao đã nói rồi, lại đến nữa, muốn trộm cũng không có chuyện dễ dàng thế đâu, tao không muốn mày chết, bây giờ mày có thể đi rồi, nếu mày muốn gọi thêm đồng bọn tới cũng không sao, chỉ cần chúng mày cảm thấy có thể vượt mặt tao được thì cứ quay lại.”

Miệng tên trộm vẫn bị bịt chặt, hay tay gãy rồi, bây giờ không thể lôi cái giẻ trong miệng ra nổi, mặt mũi hắn trắng bệch vì đau, run lên bần bật, từng giọt từng giọt mồ hôi cứ thế đổ xuống không ngừng. Ánh mắt đầy căm hận của hắn cứ như muốn nói “Mày hãy đợi đấy.”

Sau đó tên trộm lảo đảo chạy đi, lúc hắn bỏ chạy phát ra tiếng động rất lớn, tiếng thở hổn hển đầy đau đớn suốt cả đoạn đường của hắn đã đánh thức một vài người. Những người đứng ngoài cửa ra vào vốn dĩ đều theo kiểu nhiều hơn một chuyện thì chi bằng bớt đi một chuyện, vì thế cứ xem như trên toa tàu có người nhìn thấy đi chăng nữa thì cũng xem như không thấy gì.

Nhiếp Thu Sính ngồi dậy, thò đầu ra hỏi: “Sao thế?”

Du Dực ngồi dậy, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt còn đang ngái ngủ của cô: “Làm em tỉnh mất rồi!”

Cô lắc đầu “Không phải, ở trên tàu làm sao bằng ở nhà, ngủ không được say lắm.”

«« •1 a.. m.. m a Không sao, em ngủ tiếp đi, em muốn uống chút nước không?”


“Có ạ!” Cô khẽ gật đầu.

Cô nằm nhoài lên thành giường nằm, mái tóc dài xõa xuống như thác nước, dáng vẻ đầy mê hoặc, ánh mắt mơ màng, đôi môi xinh đẹp, gò má ánh lên vẻ hồng hào khỏe mạnh. Du Dực nhìn đi nhìn lại một lúc không kìm được bèn đứng dậy, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nhiếp Thu Sính hơi sửng sốt, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, bị hôn như thế này đầu óc càng choáng váng hơn. Chừng một lúc sau, ý thức được đây đang là ở ngoài, cô mới vội đẩy anh ra: “Đang ở ngoài mà”

Du Dực buông cô ra, hạ giọng rồi cười nói: “Um, ý của em là, đợi lúc về nhà rồi, em sẽ không từ chối anh nữa.”

Nhiếp Thu Sính đỏ bừng mặt, không biết nên nói gì, bèn dịu dàng: “Ngủ đi.”

Chữ cuối cùng ngân Vút lên hệt như đang nũng nịu, Du Dực nghe xong nhũn hết cả người “Uống ngụm nước rồi hẵng ngủi.” Anh cầm ly nước đưa ra trước mặt Nhiếp Thu Sính, cho cô uống rồi vuốt vuốt tóc cô: “Ngủ đi, yên tâm.”


“Vâng!”

Nhiếp Thu Sính nằm xuống, có lẽ vì được Du Strín, éno°cÖ“uong"rUI vüOt vufou töC cö:" (Ngu đi, yên tâm.”

“Vâng!”

Nhiếp Thu Sính nằm xuống, có lẽ vì được Du Dực vỗ về, trong lòng cảm thấy yên bình nên ngủ thiếp đi rất nhanh. Chỉ là cô không biết rằng không lâu sau khi cô ngủ, tên trộm lúc nãy bị Du Dực bẻ cả hai tay đã gọi thêm đồng bọn tới. Số người không quá đông, khoảng 10 tên, chen chúc trên lối đi chật hẹp. Du Dực ngồi hẳn dậy, vặn vặn cổ, anh không muốn thả lỏng gân cốt, kết quả vẫn có tên cố ý đến cầu anh thả lỏng ra, nên anh chỉ có thể không khách khí với chúng thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận