Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ bừng, đang muốn nói không phải thì hai

người kia đã hô to: “Chúng em chào chị dâu...”

“Chào chị dâu...”

Nhiếp Thu Sính còn nói được gì nữa, chỉ có thể kiên trì nói: “Chào các cậu... Tôi là Nhiếp Thu Sính."

“Chị dâu, em là Đàm Hồng Huy, chị cứ gọi em Tiểu Đàm là được!”

“Chị dâu, em là Vương Tế Xuyên, mọi người đều gọi em là Xuyên Tử”

Hai người này đều khoảng hơn hai mươi tuổi một chút, nhiều nhất cũng mới chỉ hai ba hai tư, làn da ngăm đen, lúc cười rộ lên liền lộ ra hàm răng trăng bóc, tinh thần hăng hái phấn chấn, cực kì rạng rỡ.

Du Dực nói: “Được rồi, các cậu nhỏ giọng chút, con gái nhỏ của tôi còn đang ngủ, trong toa còn ba kiện hành lý, các cậu lấy xuống, mang hành lý ra ngoài trước đi”


Hai người bọn họ lúc này mới nhìn thấy Lão Đại nhà mình còn đang ôm một cô bé đang say ngủ trong ngực, hai người tò mò muốn nhìn trộm một chút lại bị Du Dực trừng mắt nhìn khiến bọn họ phải từ bỏ ý định, lấy hành lý ra rồi mang Xuống tàu trước.

Bọn họ đều là người biết ý, hơn nữa trong điện thoại Du Dực có dặn dò nên dù trong lòng họ có tò mò đến đâu cũng không hỏi nhiều. Xuống khỏi tàu, cả hai đều cùng oà lên, vô cùng hưng phấn: “Ôi trời ơi, chị dâu xinh đẹp quá! Giọng nói cũng dễ nghe, chú mày thấy không, ánh mắt chị ấy nhìn tao thật dịu dàng, tao chưa từng thấy người phụ nữ nào dịu dàng đến thế, bảo sao cục trưởng gọi thế nào lão đại cũng không chịu về, nếu là tao thì tao cũng không về đâu”

“Phét lác, rõ ràng là chị dâu nhìn tao.”

Hai người không ai chịu nhường ai, không thèm nhớ tới chỉ vài phút trước đó, cả hai còn thầm nghĩ để xem yêu tinh từ phương nào tới, vừa có con riêng vừa mê hoặc lão đại của bọn họ chạy vòng quanh, đến mức huynh đệ thân thiết này cũng bỏ mặc, công tác cũng không thèm lo. Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, hai người lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Du Dực không trở lại là gì, rất đơn giản, rất dễ hiểu. Chuyện này nếu xảy ra với họ thì chưa biết chừng họ còn không bằng được Du Dực, đi một cái sẽ không thèm quay lại luôn.

Nhưng vừa thấy Du Dực bước xuống khỏi tàu, cả hai lập tức im miệng.

Vương Tế Xuyên tiến lên hỏi: “Chị dâu, chị có chị em gái ruột nào không?”

Nhiếp Thu Sính sửng sốt: “Cái này... Tôi không có chị em ruột nào cả!”


Vẻ mặt Vương Tế Xuyên tràn đầy nuối tiếc, không có chị em ruột nào sao, vậy xong rồi... Cậu nhìn trộm cô bé Thanh Ti trong lòng Du Dực một cái, trong lòng lại chán nản thở dài, mặc dù có con gái nhưng con bé còn nhỏ qua...

Du Dực: “Vẽ vời cái gì, còn không mau đi.” “A, vâng vâng, đi thôi.”

Hai người thở dài, xách hành lý đi sau, hai mắt nhìn cảnh lão Đại ở phía trước một tay ôm con gái, một tay dắt vợbà xã, tình tình tứ tứ suốt một đường từ nhà ga đi ra, cũng rắc thức ăn chó cả đoạn đường.

Từ nhà ga đi ra, hai người kia cũng ăn no thức ăn chó rồi.

Đến quảng trường phía trước nhà ga, ánh mặt trời chiếu xuống khiến thành phố lớn nhất nước này càng thêm phần thiêng liêng. Nhiếp Thu Sính chưa từng nghĩ mình sẽ đến nơi này, cô ngẩng đầu, nhìn về phương xa, trong miệng nỉ non: “Nơi đây là thủ đô sao.”

Du Dực nắm chặt tay cô: “Ở đây có rất nhiều danh lam thắng cảnh, còn có rất nhiều nơi đẹp đẽ để du ngoạn, chờ mẹ con em nghỉ ngơi hai ngày, khôi phục tinh thần, anh sẽ dẫn cả hai đi.”

Nhiếp Thu Sính gật đầu, cuộc sống của cô từ sau khi gặp Du Dực đã xảy ra biến hoá long trời lở đất, nhờ có anh mà cô mới có thể sống đến bây giờ, mới có thể có cơ hội đặt chân đến vùng đất này.

Tay Đàm Hồng Huy xách một túi hành lý: “Lão đại, chị dâu, xe của chúng ta ở phía

trUỉỞC.

Du Dực cúi đầu, dịu dàng nói với Nhiếp Thu Sính: “Đi thôi, anh dẫn hai mẹ con về nhà”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận