Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, từ khi biết Du Dực đến giờ, cô cảm thấy mình suốt ngày đỏ mặt thôi. Lúc mới bắt đầu, chỉ cần chạm tay cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hiện giờ, nghe anh cứ một tiếng lại gọi một tiếng vợ, cô ngược lại càng bình tĩnh, giống như trở thành... thói quen.

Nhiếp Thu Sính cảm thấy được, thói quen quả thật là một chuyện vô cùng đáng sợ. Nhưng hiện giờ, chuyện này thật sự đã trở thành thói quen của cô.

Cô thấp giọng: "Thật sao?"

Du Dực gật đầu: "Thật sự, đây là nhiệm vụ cuối cùng, chờ anh trở lại sẽ cho Cục Trưởng về vườn để chính mình đảm nhận luôn, về sau mọi chuyện sẽ giao cho người khác đi làm."

Lời này của Du Dực là muốn cho Nhiếp Thu Sính không sầu lo nữa, kỳ thật, chính bản thân anh cũng không muốn tiếp tục công việc này, những người làm công việc như bọn họ gần như rất ít người có thể có kết cục tốt, bởi vì bọn họ đã biết quá nhiều chuyện.

"Vậy... Được rồi... Em cùng Thanh Ti sẽ chờ anh về, bao giờ anh đi?"


"Ngày mai."

Nhiếp Thu Sính kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

"Ừ, làm xong sớm để trở về sớm, hơn nữa bên kia cũng thúc giục nhiều lần rồi." Bên kia đã thúc giục anh không biết bao nhiêu lần, có thể kéo dài đến ngày mai đã là kỳ hạn cuối cùng rồi.

Nhiếp Thu Sính cắn răng: "Vậy anh có cần em chuẩn bị hành lý cho anh không?"

"Không cần, anh đi đơn giản thôi, không cần chuẩn bị đâu, cục đã chuẩn bị tốt cho anh rồi." Những thứ Du Dực cần mang theo, không có gì khác ngoài các loại vũ khí, còn có các loại thiết bị công nghệ cao.

"Vậy... Anh nhất định phải cẩn thận, nhớ chưa?" Nhiếp Thu Sính nhớ đến lần đầu tiên gặp Du Dực, cả người anh đều là máu, liền cám thấy vô cùng lo lắng.

Du Dực nắm chặt tay cô: "Ừ, anh biết, anh sẽ không bị thương, sẽ không để em phải lo lắng."

Nhiếp Thu Sính mím môi: "Anh biết là đựoc rồi, đừng chỉ nói miệng suông."

Nhiếp Thu Sính mím môi: "Anh biết là đựoc rồi, đừng chỉ nói miệng suông."


Cô hiểu Du Dực, anh vẫn luôn có thói quen suy nghĩ cho mẹ con cô, cũng rất ít khi nghĩ đến bản thân mình, cho dù có bị thương thì cũng giống như vết thương kia không phải là vết thương trên người anh vậy, khiến cô vừa tức giận vừa đau lòng.

Nhiếp Thu Sính tuy rằng thoạt nhìn rất mất hứng, nhưng câu nói đó lại đầy vẻ quan tâm. Du Dực cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp, người nhà họ Du từ trước đến nay chỉ cho rằng anh là kẻ phản nghịch, lại tuỳ hứng, những người ở Cục lại cảm thấy anh là người toàn năng, không gì không làm được, không có nhiệm vụ nào mà anh không thể hoàn thành, mặc kệ là khó khăn cỡ nào, chỉ cần anh ra tay là có thể thành công, người khác đều chỉ nhìn thấy thành công của anh mà không ai trông thấy anh phải chịu thương tích đầy mình thế nào. Chỉ có Nhiếp Thu Sính, cô là người đầu tiên không quan tâm thân phận của anh, không cần biết anh làm gì, mà luôn quan tâm đến an nguy của anh trước. Có lẽ, chính vì điều này mà anh mới có thể thích cô gái này đến vậy.

Du Dực cười nói: "Lần này anh nhất định sẽ như vậy, vì em, cũng là vì gia đình của chúng ta."

Con gái còn ở gần đó chơi đùa, bên tai còn mơ hồ nghe được âm thanh nước chảy róc rách, hiện giờ đã là cuối hạ, không bao lâu nữa sẽ vào lập thu, nhiệt độ buổi tối không nóng bức như trước, có lẽ vì ngày mai phải đi nên hai người bọn họ đều muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác ấm áp trước khi anh rời đi nơi này.

Du Dực bỗng nhiên nói: "Thu Sính..."

"Vâng..."

Du Dực nhìn cô: "Chờ anh quay về, chúng ta đi đăng ký nhé?"


Nhiếp Thu Sính không kịp phản ứng: "Đăng ký gì cơ?"

Du Dực: "Đăng ký kết hôn!"

Nhiếp Thu Sính sửng sốt, bỗng nhiên không nói nổi thành lời. Du Dực nhẹ giọng hỏi lại một lần nữa: "Được chứ?"

Nhiếp Thu Sính cảm giác được mình đã trúng phải mỹ nam kế của Du Dực, trong đầu cảm thấy ngất ngây, choáng váng, cô nghe được giọng nói của mình, nỉ non thủ thỉ: "Vâng..."

Vâng, tất nhiên là được. Cô nguyện ý gả cho anh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận