Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Du Dực để cho Du Huy sau khi ăn xong, dọn sạch một chút chiến trường anh để lại, mang theo xương vịt quay rồi mới rời khỏi nhà họ Du.

Anh đi lại không một tiếng động, toàn bộ nhà họ Du trừ Du Huy ăn no không nhúc nhích được thì không có người nào khác biết.

Du Huy nằm ở trên giường, vuốt cái bụng tròn vo, liếm liếm miệng, ăn ngon thật nha.

Buổi tối hôm đó, lúc nhà họ Du ăn cơm, Du Huy bởi vì ăn một con vịt quay dạ dày đâu còn chỗ cho những thứ khác, hơn nữa, thức ăn trong nhà, đều dựa theo khẩu vị ăn chay, làm rất thanh đạm, một chút cũng không dễ ăn.

Vì vậy, lần đầu tiên nhà họ Du nhìn thấy, Du Huy sẽ ở trên bàn cơm ủ rũ, thoạt nhìn hết sức không có khẩu vị, chiếc đũa ở trong bát cứ khuấy tới khuấy lui, chính là không cho vào trong miệng.

Bà nội Du quan tâm cháu trai: "Cháu trai ngoan nha, sao lại không ăn."

Du Huy nâng lên mí mắt: "Bà nội, không có khẩu vị."

Nó đè xuống cảm giác muốn ợ hơi dâng lên.

"Làm sao sẽ không có khẩu vị chứ, cháu xem cái này canh sườn lợn, ninh rất ngon, bà nội đặc biệt để bọn họ múc cho cháu nhiều sườn lợn vào trong bát."


Du Huy thở dài một tiếng: "Ai, không muốn ăn... "

Anh cả của Du Dực thuận miệng nói một câu: "Chẳng lẽ hai ngày trước đói bụng đến hỏng người rồi à."

Vừa nói xong trên đùi đã bị Hạ Như Sương hũng hăng nhéo một cái.

Cái này anh ta mới phản ứng được, mình không nên nói như vậy, nhưng là muốn thu hồi lại đã muộn rồi, sắc mặt của hai ông bà nhà họ Du, nhất là bà Du, sắc mặt lạnh xuống, lạnh lùng liếc Hạ Như Sương một cái, vốn đang cảm thấy, tối hôm qua nói chuyện như vậy có lẽ hơi quá đáng một chút, bây giờ, bà chỉ hận chưa nói ác hơn chút nữa.

Trẻ con mới tám tuổi, giảm béo cái gì, rõ ràng là đang hành hạ trẻ con.

Giờ thì hay rồi, hành hạ cháu trai bà trước đây có thể ăn có thể uống bây giờ đều không có khẩu vị.

Ba một tiếng, bà Du đem chiếc đũa quẳng xuống: "Hừ, cháu của tôi nếu là đói ra gầy xương, tôi cũng không sống được, tôi thấy nếu thật sự có ngày đó, trong lòng vài người sẽ thoải mái đây."

Anh cả của Du Dực hối hận muốn chết, nhanh nói: "Mẹ, xin người bớt giận... Như Sương, cũng không nghĩ sẽ như vậy."

Hạ Như Sương cũng chịu đủ rồi, cô ta dứt khoát để đũa xuống đứng lên, "Mẹ, xin lỗi, là lỗi của con, mẹ nếu có cái gì giận, liền nói với con, mẹ nếu như là không muốn thấy con, con... Hiện tại con liền đặt vé máy bay trở về Dung Thành."


Cô ta nói câu này như xin lỗi, nhưng là từ đầu tới cuối cô ta chưa từng hạ thấp một chút, giọng nói không có chút nào mềm mỏng.

Hơn nữa, cô ta nói trở về Dung Thành, ý tứ chính là về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cô ta là ai, đây chính là nhà họ Hạ.

Bà Du sao có thể không nghe ra, Hạ Như Sương đây chính là uy hiếp, trong ngực tức giận đến thở hổn hển hai cái: "Được, được... Cô, tôi không quản được cô, cô thích đi đâu liền đi đó... "

"Đã như vậy, con đây liền đi trước, mẹ, nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, Hạ Như Sương xoay người rời di.

Cả nhà họ Du liền loạn cả lên.

...

Du Dực sau khi rời khỏi nhà họ Du, đi mua một chút đặc sản Hải Thành, lại mua quà tặng cho Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti, lúc này mới trên đường trở về.

Lần này anh thu hoạch được ở Hải Thành, chính là sợi dây chuyền kia, đến nay đã hiểu rõ, anh cũng không nóng nảy, tin tưởng, sớm muộn gì sẽ biết rõ ràng.

Bây giờ trọng yếu nhất là mau về nhà ôm lão bà, thăm con gái.

Du Dực chạy mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vào lúc đêm tối rạng sáng bốn giờ về đến nhà, đúng lúc Nhiếp Thu Sính đi ra uống nước, cô quay người lại, đụng vào một bức tường thịt rắn chắc, lúc đó cô sợ đến mức liền muốn kêu, kết quả bị bịt miệng, thời điểm đó cô cực kỳ hoảng sợ, bên tai vang lên tiếng nói ôn nhu của Du Dực: "Thu Sính, là anh, anh đã trở về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận