Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nếu như không thể ra tay từ phía Du Dực, vây thì xem xét tình hình liệu có thể ra tay với người phụ nữ kia không.

Lúc này một nhân viên làm việc trong resort bước đến, vừa cười vừa nói: "Xin chào ông bà Du, anh Du bảo tôi đến đưa hai vị đi du lịch nghỉ mát. Phòng nghỉ của hai vị đã được đặt trước rồi, mấy ngày hôm nay nếu như hai vị có yêu cầu gì xin cứ việc tìm tôi, mời."

Ông Du và bà Du ngẩn người một lúc, hai người đưa mắt nhìn nhau đi theo người nhân viên đó đến phòng nghỉ. Đến nơi, bọn họ đều sững sờ, căn phòng này có phải quá cao cấp không?

Người bạn kia của hai người trong lòng không nói lên lời, không nhịn được mà hỏi: "Cho hỏi, cậu Du là... quản lý của resort này sao?"

Người nhân viên đó cười nói: "Không phải, anh Du có quen biết với giám đốc của chúng tôi. Giám đốc đã dặn trước, anh Du đến đây chúng tôi đều phải tiếp đãi cho chu đáo. Vậy ba vị xin cứ nghỉ ngơi trước, nếu có việc gì thì cứ gọi tôi."

Anh ta vừa rời khỏi, người bạn của hai ông Du đã nói với họ: "Anh, chị dâu, thứ lỗi cho em nói thẳng, cậu con trai thứ hai của hai người quả thật là không hề đơn giản chút nào."


Hai người bọn họ đều không nói gì, trong lòng có chút phức tạp.

Cứ nghĩ rằng đứa con trai thứ hai xa nhà bao năm như vậy sẽ không trở về, cũng không bao giờ nói về tình hình của nó, nhất định là không làm nên trò trống gì. Thật không ngờ, nó còn tốt hơn những gì bọn họ nghĩ không biết bao nhiêu lần.



Resort rất lớn, trong này còn có một khu vui chơi mô hình nhỏ cho trẻ em.

Lúc Du Dực dắt tay của Nhiếp Thu Sính đến khu vui chơi này, Thanh Ti đang ngồi đu quay trên một con ngựa gỗ. Cô bé không mấy vui vẻ, ngồi trên đó hai tay chống khuôn mặt nhỏ, đôi lông mày nhíu lại.

Du Dực và Nhiếp Thu Sính đứng phía dưới vòng đu quay ngựa gỗ gọi: "Thanh Ti…"

Thanh Ti quay đầu lại nhìn thấy họ, khuôn mặt nhỏ bé lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, sung sướng vẫy hai người: "Ba, mẹ..."

Nhiếp Thu Sính trông thấy cô bé buông lỏng tay, lập tức lo lắng, vội vàng nói: "Thanh Ti, con nắm chắc vào, đừng có động đậy."

Đợi đến khi đu quay ngựa gỗ dừng lại, Thanh Ti lập tức nhảy xuống bổ nhào vào lòng Du Dực.

"Ba..."

Trong lòng cô bé thực ra đều hiểu rõ, cô bé biết hai ông bà vừa nãy là ba mẹ của ba cô bé, thế nhưng… hai người bọn họ không hề thích cô bé, cũng không hề thích mẹ cô bé.


Đây có lẽ là việc khiến Thanh Ti lo lắng nhất sau khi rời khỏi nơi ở cũ thời gian dài như vậy.

Cô bé rất sợ, chỉ một chớp mắt thôi, hạnh phúc không dễ gì có được của gia đình cô bé sẽ vì việc này mà tan biến.

Du Dực một tay bế Thanh Ti lên, "Bảo bối, có vui không con?"

Thanh Ti cắn môi nói: "Cả ba với mẹ đều không có ở đây..."

Du Dực khẽ hôn lên gò má nhỏ của cô con gái: "Ba mẹ đến rồi đây, ba mẹ chơi cùng con, đi thôi, nói với ba con muốn chơi trò gì nào?"

Thanh Ti nhìn trộm mẹ một cái, thấy mẹ từ đầu đến cuối đều mỉm cười, dường như không hề đau lòng, cũng không khóc, trong lòng Thanh Ti mới vui lên một chút.

Lúc này cô bé mới có tâm trạng đi chơi những trò chơi khác trong khu vui chơi này.


Thanh Ti muốn chơi vòng quay mặt trời, Nhiếp Thu Sính sợ độ cao nên không muốn chơi. Cuối cùng Du Dực mua cho cô và Thanh Ti mỗi người một cây kẹo bông, sau đó không dễ dàng gì mới một tay ôm được một người kéo lên ngồi vòng quay mặt trời.

Vòng quay dần dần lên cao, sắc mặt của Nhiếp Thu Sính cũng càng lúc càng trắng bệch, cô túm chặt lấy cánh tay Du Dực, giọng nói có chút run rẩy: "Đã... đã nói với anh rồi, em sợ độ cao..."

Du Dực rất muốn cười, thế nhưng phải cố nhịn để không phì cười ra tiếng, nếu không tối nay anh nhất định sẽ bị đá ra khỏi phòng.

"Đừng sợ, có chồng ở đây mà, em xem phong cảnh bên dưới đúng là quá đẹp luôn..."

Nhiếp Thu Sính dứt khoát dúi vào lòng anh: "Em không muốn nhìn..."

Thanh Ti ngồi bên cạnh cười trộm, cô bé quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, ba với mẹ vẫn không hề thay đổi gì, gia đình cô bé... nhất định sẽ lại hạnh phúc như ngày xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận