Thái độ của bà ta tỏ ra thân thiết hơi quá lố khiến bà Hạ cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, hơn nữa biểu cảm của con trai rõ ràng là rất không vui. Bà Hạ tuy rằng đã nhiều năm không có tiếp xúc người ngoài, nhưng đầu óc vẫn còn rất nhanh nhạy.
Bà cười cười lấy lệ: "Gặp mặt... cũng là việc nên làm, chỉ là phiền toái bà vất vả một chuyến rồi."
Bà Du kéo tay bà Hạ, thân thiết nói: "Bà chị sao lại nói như thế, Thu Sính là cô gái tốt như vậy, có thể gả cho Du Dực nhà chúng ta phải nói là ông bà tổ tiên tích phúc cho con cháu. Tôi cũng phải cảm ơn chị, nếu không nhờ chị thì tôi sao có thể có cô con dâu tốt như vậy."
Hạ An Lan nghe được lời này liền thấy buồn nôn, đây là vô liêm sỉ đạt đến trình độ nào thì mới có thể nói ra mấy câu như vậy chứ? Bây giờ bọn họ biết Tiểu Ái là cô gái tốt, vậy lúc trước thì thế nào?
Bà Hạ nghe vậy quả thực có chút hào hứng, nào có ai không thích nghe người khác khen con cái mình chứ. Thế nhưng bà còn chưa kịp nói gì, chợt nghe tiếng Thanh Ti nhỏ giọng nói: "Thế mà... Bà nói, bà không cho mẹ cháu bước vào cửa, bà còn nói muốn bước vào cửa nhà họ Du, thì phải bước qua xác bà trước đã..."
Giọng nói của Thanh Ti tuy không lớn, nhưng bà Hạ cũng nghe được rõ ràng. Nụ cười trên mặt bà Hạ nhất thời tan biến, bà chậm rãi rút bàn tay còn đang bị bà Du nắm chặt. Khởi đầu tốt đẹp mà bà Du vừa vất vả tạo nên lại bị một câu của Thanh Ti phá đi quá nửa. Khoé miệng bà giật giật, trong lòng đem Thanh Ti mắng đến trăm nghìn lần nhưng ngoài mặt vẫn phải cười ha hả nói: "Thanh Ti, con nói cái gì vậy. Bà nội sao có thể nói mấy câu như vậy chứ?"
Thanh Ti càng ôm chặt lấy cổ Hạ An Lan: "Đúng là bà nói thế mà, bà còn mắng mẹ cháu, bà còn mắng cả cháu nữa... "
Bà Hạ không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn bà Du, ánh mắt lạnh như băng. Bà Du nắm chặt bàn tay, ngượng nghịu cười hai tiếng: "Cô bé ngốc này, chắc là con nhớ nhầm rồi. Trẻ con tuổi còn nhỏ, trí nhớ cũng không rõ ràng, nên nhớ nhầm chút cũng là bình thường thôi. Bà nói xem, nếu đúng là tôi nói như vậy, Du Dực sao có thể cưới Thu Sính được chứ? Tôi ấy à, tôi vừa gặp Thu Sính đã đem lòng yêu thích, tôi cũng coi Thanh Ti như cháu ruột của mình vậy, tôi..."
Bà chưa nói dứt câu, đã bị giọng nói của Nhiếp Thu Sính cắt ngang.
"Du phu nhân đã rất chiếu cố tôi, nhưng tôi làm không nổi con dâu bà, con gái tôi cũng không làm nổi cháu gái bà. Lúc trước bà thề sống thề chết, lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, sao mới qua mấy ngày mà bà đã đem chính lời mình nói quên sạch đi chẳng còn một chút gì thế?"
Du Dực đứng phía sau Nhiếp Thu Sính, vẫn còn đeo tạp dề, trong tay còn cầm một cái khăn mặt. Anh mỉm cười nói thêm một câu: "Hơn nữa, mẹ à, lúc con cưới Thu Sính cũng không có nói với mẹ. Mẹ đừng có nói như thể con lấy được vợ là nhờ ơn của mẹ vậy, đây là tự mình con tìm vợ để cưới về đó."
Tuy rằng bà Du là mẹ anh, nhưng mà thời điểm này anh cũng không có ý định nói giúp bà một câu. Vì nếu giúp lúc này, trong tương lai phiền toái sẽ ùn ùn kéo đến, nhất định sẽ hết lần này đến lần khác tìm đến anh. Du Dực luôn sống có nguyên tắc và tiêu chuẩn rõ ràng. Nếu bà Du thực sự bị nguy hiểm đến tính mạng, anh nhất định sẽ cứu, nhưng mà như tình huống trước mắt thì không tính.
"Hơn nữa, trí nhớ của Thanh Ti không kém đâu. Thanh Ti nhà chúng tôi đứng đầu toàn trường suốt ba năm tiểu học liền đó. Văn học cổ điển con bé cũng chỉ liếc mắt một cái là đã có thể thuộc lòng, làm sao có thể nhớ nhầm được chứ?"
Thanh Ti liên tục gật đầu: "Đúng vậy, con không có nhớ nhầm. Bà còn mắng mẹ con là hồ ly tinh, tất cả con đều nhớ rõ hết, là bà ấy đang nói dối."