Mẹ anh sẽ đòi hỏi cô đủ mọi chuyện, giống như loài bọ hút máu, hút đến khi cô cạn kiệt sinh lực, tìm đủ mọi cách để lợi dụng cô. Nếu nhà họ Hạ có thể vĩnh viễn trường tồn, Thu Sính có thể vĩnh viễn dựa vào một cây đại thụ này thì mẹ anh sẽ coi trọng cô cả đời. Nhưng một khi nhà họ Hạ gặp chuyện không may thì người đầu tiên chà đạp mẹ con cô chính là mẹ ruột của anh. Anh cưới Nhiếp Thu Sính là muốn cho cô hạnh phúc, bình an, mà không phải để cô bị chính mẹ ruột của anh lợi dụng. Vì thế, anh nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện, dứt khoát cự tuyệt, không thể do dự được.
Biểu tình của bà Du trở nên tức cười, miệng bà ta run rẩy: "Mày... Mày... Du Dực, mẹ là mẹ của mày, sao mày có thế nói mẹ như vậy, trong lòng mày mẹ là loại người như vậy sao? Mày không cần chỉ vì nịnh nọt nhà vợ mà chửi bới mẹ ruột của mày như vạy chứ."
"Chính vì con coi mẹ là mẹ của con nên con mới không muốn mẹ gây thêm lỗi lầm nữa, mẹ đã gây chuyện như thế thì kết quả ra sao mẹ cũng nên tự mình nếm thử đi, trên đời này không có ai là thánh phụ hay thánh mẫu cả, không ai có nghĩa vụ phải tha thứ cho những chuyện mà mẹ đã làm."
Lời nói của Du Dực khiến Hạ An Lan càng thấy anh vừa mắt hơn. Anh chàng Du Dực này không phải kẻ bất hiếu, không hề suy nghĩ đến cha mẹ, nhưng cách làm của cậu ta lại hoàn toàn khác với người khác, cậu ta muốn mẹ mình nhận ra sự thật, không nên nghĩ đến chuyện lợi dụng người khác.
Bà Du oán hận, nói: "Không lẽ mày muốn trơ mắt nhìn nhà họ Du rơi xuống nước, muốn cảnh cả nhà chúng ta táng gia bại sản sao?"
"Nếu các người đi theo đường lớn thay vì rẽ đường ngang lối tắt, nếu các người đường đường chính chính, buôn bán trung thực thì không ai có thể khiến nhà họ Du rơi xuống nước cả, huống hồ, nếu nhà họ Du bị phá sản thì không lẽ các người thật sự không còn đường sống sao?"
Du Dực thực sự chướng mắt trước những chuyện mà người nhà anh đã làm, bọn họ luồn cúi, lọc lõi, tất cả tâm trí đều dồn vào việc muốn đi đường ngang lối tắt. Nhưng trên đời làm sao có thể có nhiều đường ngang ngõ tắt như vậy chứ? Một người nếu chỉ muốn dựa vào người khác thì sẽ vĩnh viễn không thể thành công.
Anh trai Du Dực không nghe nổi nữa, quát lên: "Du Dực, sao em lại có thế nói vậy chứ? Chúng ta buôn bán không trung thực khi nào, từ trước đến nay, nhà họ Du luôn từng bước từng bước làm ăn. Trong xã hội hiện đại này, nếu chúng ta không đi cửa sau thì người khác cũng sẽ chen chân đi cửa sau, chặn đường làm ăn của chúng ta, chúng ta làm vậy là do thật sự không còn biện pháp nào khác nữa."
Du Dực cười lạnh: "Thật sao? Theo tôi được biết thì không hề có ai bức các người làm như vậy cả, hiện giờ các người lâm vào tình trạng này chẳng lẽ không phải là tự làm tự chịu sao? Sao đến giờ các người vẫn nghĩ đến chuyện lợi dụng người khác mà không chịu đem tâm sức đặt vào chuyện kinh doanh chứ, nếu giờ mà nhà họ Hạ thật sự đưa tay giúp các người, cho các người một hạng mục lớn, các người có thể hoàn thành nó sao? Đến lúc đó các người sẽ phải đối mặt với trách nhiệm lớn hơn nữa đó."
Đã không có năng lực mà lại muốn nuốt cả một con voi, bọn họ không nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, thật không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa, bọn họ cho rằng mình có thể đấu thầu được dự án của chính phủ để từ đó trở mình sao?
Anh trai Du Dực tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Mày... mày..."
Ông Hạ ở phía sau nghe hết câu chuyện rồi mới thong thả bước lại: "Đừng tán gẫu nữa, đến giờ ăn cơm rồi, Thanh Ti của chúng ta chắc cũng đói bụng."
Bà Du nghe vậy thì nghĩ rằng lời này của ông Hạ là muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, bà ta nhanh nhảu nói: "Ôi chà, vị này hẳn là ông thông gia rồi, ông xem chúng tôi mạo muội quấy rầy cả nhà mình thế này, ông còn giữ chúng tôi lại ăn cơm... Thật ngượng quá, con cả, Như Sương, hai con đừng thất thần như thế nữa, nhanh nhẹn lên chút, đưa lễ vật vào nhà đi chứ."
Hạ Như Sương không hề nhúc nhích, anh trai của Du Dực kêu một tiếng, nhanh chóng định đi vào nhà.
Ông Hạ biến sắc: "Từ từ, tôi nói... Mẹ con mấy người không hiểu tiếng người sao?"