Thanh Ti buồn bực, ai ném cô bé thế nhỉ? Sau lưng hai cha con cô bé là đám đông nghìn nghịt, không ít người cầm đèn lồng trong tay, khi đứng trong đám người giống như đang cầm một đoá hoa nở rộ, căn bản không thể nhìn ra ai là người vừa ném cô bé.
Thanh Ti đau đầu, chắc là... Ai đó không cẩn thận ném trúng cô bé thôi.
Cô bé còn nhỏ nên cũng không nghĩ nhiều, liếc thấy trước mặt có một đám đông đang tụ tập vô cùng nào nhiệt thì liền bỏ luôn chuyện này ra sau đầu, cô bé vỗ vỗ bả vai Du Dực, nói: "Ba ơi, chúng ta đến chỗ kia đi, náo nhiệt quá ba ơi!"
Ai dè chưa đi được vài bước thì gáy lại bị ném thêm một phát, lần này còn đau hơn lần trước khiến Thanh Ti phải kêu lên một tiếng: "Ai u..."
Du Dực lập tức hỏi: "Sao thế con gái?"
Thanh Ti xoa xoa đầu: "Vừa rồi không biết bị ai ném gì đó vào đầu ba ạ, con thấy hơi đau..."
Du Dực nhanh chóng thả Thanh Ti xuống, lấy tay sờ gáy cô bé: "Thế nào rồi, có nghiêm trọng không, để ba xem thử xem."
Thanh Ti lắc đầu: "Không sao đâu ba, vừa rồi hơi đau một tẹo, giờ con thấy không sao nữa rồi."
Du Dực lo lắng xoa xoa đầu Thanh Ti một hồi lâu, xác định là không có vấn đề gì nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm. Du Dực nhìn quanh nhưng anh cũng không cảm thấy có điều gì nguy hiểm, bốn phía không có sát khí, nơi này có nhiều dân chúng lân cận đến xem pháo hoa, cũng không có điểm gì lạ thường cả, có lẽ do quá đông người nên mới vô tình bắn vào đầu Thanh Ti. Dù sao trong bóng đêm, tầm mắt cũng khá hạn chế.
Du Dực không dám phớt lờ: "Không sao đâu, chờ khi ba tìm được kẻ nào ném đồ vật lung tung thì sẽ dạy dỗ kẻ đó một phen nhé con gái."
Thanh Ti gật đầu: "Vâng..."
Du Dực muốn tiếp tục nâng Thanh Ti lên cổ nhưng cô bé lại nói: "Ba ba cứ cho con xuống dưới để con tự đi đi ạ, nếu con cứ ngồi trên cổ ba ba như vừa nãy, nhỡ đâu lại bị người khác ném trúng thì biết làm sao?"
"Nhưng nếu đứng ở dưới thì làm sao con trông thấy pháo hoa được?"
"Không sao đâu ạ, con vẫn nhìn được mà."
Du Dực nắm chặt tay Thanh Ti, hướng về phía đám người đang chen chúc phía trước. Đám người vây quanh, chen chúc đến ba vòng khiến Thanh Ti không thể nhìn được phía trong đang làm gì, Du Dực dứt khoát nâng Thanh Ti lên cao để cô bé có thể nhìn được bên trong đang làm gì, cô bé mừng rỡ reo lên: "Oa, ba ơi, là khỉ con..."
Thì ra bên trong đám người đang biểu diễn xiếc khỉ, hiện giờ nơi này còn chưa quản lý nghiêm khắc nên khu vực ven hồ ở quảng trường thường sẽ có vài nghệ nhân dân gian đên đây biểu diễn để kiếm tiền.
Thanh Ti xem đến say mê: "Ba, ba ơi... Khỉ con kia lợi hại quá..."
Hai tay Du Dực nâng Thanh Ti lên cũng không tốn quá nhiều sức nên vẫn nhẹ nhàng: "Vậy con cứ xem thoả thích đi."
Thanh Ti hỏi: "Ba ơi, tay ba có đau không?"
"Không đau chút nào, con nhẹ như không ăn cơm ấy, làm sao ba có thể đau tay chứ, ba không sao đâu, con có thấy rõ không? Có muốn ba nâng cao thêm một chút không?"
"Có ạ, có ạ, ba ơi, khỉ con kia đáng yêu quá đi!"
"Con có thích không? Mai ba dẫn con đi vườn bách thú nhé?"
Trước mặt Thanh Ti, Du Dực có thể bất chấp mọi nguyên tắc, chỉ cần con gái yêu vui vẻ thì chuyện gì cũng không quan trọng.
"Vâng ạ, tốt quá... Mai chúng ta đi vườn bách thú nhé ba."
Xem một hồi xong, đám đông chậm rãi tản đi, Du Dực đang muốn hạ Thanh Ti xuống thì cô bé bỗng nhiên trông thấy một bóng người chợt loé lên trong đám người. Ánh mắt Thanh Ti trong đêm bỗng sáng ngời, cô bé hô lên: "Ba, ba... Vừa rồi con thấy một người rất giống anh trai nhỏ..."