Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Mọi nỗ lực, cố gắng của anh đều là muốn để người thân của mình có thể hạnh phúc, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì mọi điều anh làm đều là đáng giá.

Lão phu nhân vội hỏi: “Con đã ăn trưa chưa vậy?”

“Con chưa ăn, vậy nên giờ con mới về nhà đó.” Hạ An Lan cười cười, ánh mắt anh liếc nhìn về phía Tô Ngưng Mi.

Về phía Tô Ngưng Mi, khi biết Hạ An Lan đã về, cô vẫn không hề nhúc nhích, chỉ chậm rãi bưng một ly hồng trà lên uống, giống như không hề phát hiện ra anh. Khoé môi Hạ An Lan giật giật, cô cũng thật khéo giả bộ. Rõ ràng trong ly không hề có nước vậy mà vẫn còn làm như không hề thấy anh, giả vờ cũng phải diễn cho giống một chút chứ cô gái.

Nhiếp Thu Sính thấy Hạ An Lan nhìn thoáng qua Tô Ngưng Mi thì trong lòng cười trộm, cô hỏi: “Anh Lan, chắc anh không ngại ăn đồ ăn còn lại của bữa trưa đâu nhỉ?”

Hạ An Lan: “Đương nhiên là không ngại rồi.”


Nhiếp Thu Sính cười nói: “Vậy thì tốt rồi, không phải anh vẫn nói rằng phải nếm thử món ăn do chị Mi làm sao. Để em đi hâm nóng lại thức ăn rồi anh nếm thử xem. Món ngon thế này không phải lúc nào cũng có thể ăn đâu.”

Nhiếp Thu Sính vô cùng vui vẻ. Hạ An Lan khó có dịp về nhà một chuyến thế này, cơ hội như vậy thật hiếm có mà. Hôm nay Tô Ngưng Mi còn nói là sẽ ở lại thêm hai ngày nữa, nhưng mà dẫu sao cũng chỉ là hai ngày, cuối cùng vẫn phải rời đi.

Tô Ngưng Mi gọi Nhiếp Thu Sính: “Tiếu Ái, em đừng đi nữa, Hạ thị trưởng là đại nhân vật, làm sao thèm ăn đồ do chị làm chứ.”

Ai ngờ cô vừa nói xong, Hạ An Lan lại còn gật đầu nói: “Nói không sai, không bằng... Em lại làm thêm một ít cho tôi ăn đi.”

Mọi người không nói thành lời... Hạ lão phu nhân yên lặng nâng chén trà lên che mặt. Chuyện này... thật đúng là không biết phải nói gì nữa...

Khoé miệng Nhiếp Thu Sính giật giật, anh trai của em ơi, anh quả thực là mặt dày đệ nhất thiên hạ mà...

Nhạc Thính Phong ho một tiếng. Lúc trước cậu cũng nói với bà mẹ già của mình rồi, nhất định phải đào góc tường này mới được. Xem tình hình hiện tại thì tốt nhất là thôi đi, đầu óc mẹ cậu đã không thể so sánh với người ta, giờ đến da mặt cũng không dày bằng nữa, lấy gì mà so sánh với chú ấy chứ.

Tô Ngưng Mi chỉ chỉ vào Hạ An Lan: “Anh... Anh....”

Hạ An Lan bước qua, cởi áo khoác, ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh quy, “Tôi không kiêng ăn cái gì cả. Em cứ xem trong nhà còn cái gì, cứ tuỳ tiện lấy cho tôi ăn là được.”

Tô Ngưng Mi vẫn không nói nổi thành lời: “Tôi... Tôi...”


“À, đúng rồi, phiền em nhanh lên một chút, tôi đói rồi.”

Nhiếp Thu Sính sờ sờ mũi. Cô bỗng cảm thấy đồng tình với chị Mi mà.... Chẳng trách chồng cô thường nói, anh trai Hạ An Lan của cô là một con cáo già, giết người không chớp mắt mà còn ăn tươi nuốt sống người ta, vô cùng đê tiện vô sỉ...

Lời này Du Dực đúng là không sai mà, anh trai cô quả là một người độc nhất vô nhị. Cho dù cô có là em gái của Hạ An Lan thì cũng không thể cố tự lừa dối bản thân mình được.

Hạ An Lan há miệng, răng rắc, cắn một miếng hết luôn nửa chiếc bánh quy: “Sao vậy, có vần đề gì à?”

Tô Ngưng Mi cả giận, nói: “Đương nhiên là có vấn đề, tại sao tôi phải nấu cơm cho anh ăn?”

“À... Thì ra là em không muốn nấu cho tôi ăn...” Hạ An Lan nhìn Tô Ngưng Mi mỉm cười.


“Tôi... Tôi...” Tô Ngưng Mi đương nhiến muốn nói là mình không muốn, nhưng trong đầu cô lại chợt lóe linh quang. Đây là một cơ hội tốt để trả thù mà. Cô đột nhiên thay đổi thái độ, tươi cười: “Nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý vì Hạ thị trưởng làm cơm. Xin ngài chờ, chờ một chút...”

Tô Ngưng Mi nói liền hai tiếng “Chờ”, trong ý tứ có điểm kỳ quái, giống như đang... uy hiếp Hạ An Lan vậy.

Hạ An Lan gật đầu: “Tốt!”

Tô Ngưng Mi xắn tay áo như chuẩn bị lâm trận đánh nhau, đi vào bếp. Nhiếp Thu Sính lo lắng cô gặp chuyện không may nên liền đi theo hỗ trợ.

Hạ lão phu nhân nhỏ giọng, nói: “Con trai à... Con làm như vậy... Không tốt lắm đâu.”

Hạ An Lan bày ra vẻ mặt vô tội: “Không tốt ư? Mẹ, sao lại không tốt? Con cũng đâu có ép buộc cô ấy, chính cô ấy nói là cô ấy nguyện ý làm mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận