Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nhạc Thính Phong đen mặt: "Mẹ…"

"Sao cơ?"

"Mẹ đừng có suy nghĩ linh tinh nữa."

Tô Ngưng Mi biết là không thể, Thanh Ti còn có ba, có mẹ, làm sao có thể về nhà cô chứ, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ cũng chỉ nói thế thôi…"

Nhạc Thính Phong: "Đi thôi."

Cậu còn vò vò đầu Thanh Ti: "Ở nhà đợi anh, không cần ra đường chạy loạn, nhớ chưa?"

Bên ngoài kia không có nhiều người tốt bụng như anh đâu.

Thanh Ti gật đầu: "Vâng, em ở nhà chờ anh Thính Phong. Snh nhớ đến chơi với em nhé."


Nhạc Thính Phong: "Ừ, chuyện này tính sau đi."

Nhiếp Thu Sính cùng Du Dực tiễn Tô Ngưng Mi rời khỏi Hạ gia. Mẹ con Tô Ngưng Mi lên xe. Sau khi xe rời khỏi tiểu khu, Nhạc Thính Phong từ từ nhắm mắt, nói: "Về sau mẹ hạn chế tiếp xúc với Hạ An Lan đi. Ông ta không phải thứ tốt lành gì đâu."

Tô Ngưng Mi kinh ngạc: "Con trai, làm sao con biết?"

Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Mẹ bị người ta đùa giỡn thành như vậy mà con còn không nhìn ra sao. Mẹ nghĩ con có chỉ số thông minh như mẹ thôi sao?"

Tô Ngưng Mi không nói nên lời…

"Mẹ… Chỉ số thông minh của mẹ làm sao?"

Nhạc Thính Phong: "Thiếu suy nghĩ!"

"Hừ, mẹ vừa thấy tình huống có vấn đề đã nhanh chóng chạy thoát thân. Chỉ số thông minh của mẹ làm sao ở dạng thiếu suy nghĩ kia được."

"Nếu mẹ đã không nghĩ ra thì con thật sự không còn lời nào để nói."

Tô Ngưng Mi hừ một tiếng, thằng nhóc chết tiệt, không thèm để ý đến nó nữa.

Một lát sau Nhạc Thính Phong nói: "Ngày mai về nhà đi."

"Về nhà sao?"

"Phải, về Lạc Thành."

Tô Ngưng Mi kinh ngạc: "Con không đến canh chừng Thanh Ti nữa sao?"


Nhạc Thính Phong trừng mẹ mình: "Đến thêm vài lần nữa thì mẹ cũng bị người ta ăn thịt luôn rồi!"

Hôm nay cậu nhìn thấy rõ rành rành, tất cả mọi người nhà họ Hạ đều hy vọng ghép bà mẹ ngốc nghếch này của cậu với con cáo già Hạ An Lan kia thành một cặp. Hôm qua, cậu còn chưa biết Hạ An Lan là người như thế nào thì cũng đánh giá là người này không tệ. Nhưng hiện tại, cậu đã hoàn toàn xóa bỏ tâm tư kia. Với chỉ số thông minh của mẹ cậu, khi đứng trước mặt người ta thì không đến một hiệp đã thua sạch không còn mảnh giáp.

Tô Ngưng Mi không hiểu: "Mẹ ư? Mẹ bị ai ăn thịt kia? Con trai, con có ý gì thì nói ra đi nào."

"Mẹ…" Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy không biết phải nói gì cho đúng.

Mẹ thân yêu, người ta lừa mẹ vụ đồ ăn rồi. Sao mẹ vẫn chưa hề nhận ra điều ấy vậy.

Tô Ngưng Mi đẩy đẩy con trai: "Làm sao vậy, con nói đi."

"Không có gì, dù sao thì ngày mai cứ quay về Lạc Thành. Về sau mẹ vẫn có thể tiếp xúc với Hạ gia nhưng không cần qua lại với tên Hạ An Lan kia nữa."

"Yên tâm, không cần con nói, mẹ cũng sẽ không tiếp xúc với người đàn ông kia nữa. Một người đàn ông tồi tệ như vậy, mẹ để ý đến hắn mới là lạ đó."

Nhạc Thính Phong lắc đầu, quên đi, tốt nhất đừng nói gì khiến mẹ cậu hiểu được. Nói không chừng, mẹ cậu vốn không có ý kia, chính lời của cậu lại khiến mẹ có suy nghĩ như vậy thì sao.

"Còn một chuyện nữa."


"Chuyện gì?"

"Mẹ xử lý việc ly hôn đi. Mẹ cũng nên tái hôn rồi." Nhạc Thính Phong thật sự hy vọng mẹ mình không cần chậm chễ chuyện hạnh phúc cá nhân như thế. Lúc trước khi cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện thì không nói làm gì. Giờ cậu đã hiểu được mọi chuyện, cậu biết mẹ cậu như thế này thật không dễ dàng gì.

Vậy nên, mẹ cậu không đáng bị buộc vào con thuyền đắm Nhạc Bằng Trình này, quá lãng phí tuổi xuân của mẹ cậu.

Tô Ngưng Mi sửng sốt, kinh ngạc nhìn cậu: "Thính Phong, con…."

Nhạc Thính Phong xụ mặt, bộ dáng thiếu niên nhưng lời nói lại vô cùng thành thục: "Con không nói đùa, mẹ cũng nên ngẫm lại chuyện của mình đi."

"Nhưng… Mẹ cảm thấy như bây giờ rất tốt."

Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Tốt cái gì mà tốt, làm sao lại tốt được. Chuyện tái hôn có thể chưa đề cập đế vội, nhưng chuyện ly hôn thì nhất định phải làm."

Tâm tình Tô Ngưng Mi có chút phức tạp: "Đây là chuyện của mẹ, bất kể thế nào, con cũng đừng xen vào vội."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận