VỢ TÔI MỚI LÀ NGƯỜI THÂN THIẾT NHẤT CỦA TÔI
Hạ Như Sương biết Du Dực sẽ không tha cho mình, lời khi nãy của cô ta cũng chỉ là tia hy vọng cuối cùng trong cảnh tuyệt vọng. Cô ta hy vọng có thể khiến Du Dực nhớ ra rằng dù sao đi chăng nữa, mình cũng là vợ của anh trai cậu ta, là người một nhà với cậu ta.
Hạ Như Sương hy vọng Du Dực có thể để cho cô ta một con đường sống, không chặt đứt mọi con đường thoát của cô ta.
Thế nhưng, Du Dực vì sao lại rơi vào tình cảnh này? Anh chưa bao giờ quên hung thủ.
Khi so sánh giữa chị dâu và vợ - chỉ có kẻ ngốc mới không phân biệt được ai thân ai không.
Huống hồ, người chị dâu như Hạ Như Sương, Du Dực chưa từng để vào mắt.
Một người mà ngay cả em chồng cũng muốn dụ dỗ như cô ta, muốn anh giúp cô ta sao? Trừ khi trong đầu anh không có não!
Hơn nữa, với những chuyện mà Hạ Như Sương đã làm, từng chuyện từng chuyện Du Dực đều biết rõ, nếu buông tha cho ả thì anh mới đúng là kẻ trời không dung, đất không tha.
Tha cho cô ta rồi ngoảnh lại, chờ cô ta hãm hại chính vợ mình, loại chuyện này thì đến kẻ ngốc cũng không ai làm.
Tâm tình của Du Dực hiện giờ vô cùng thoải mái, bắt được Hạ Như Sương trong lúc đang phạm tội thế này thì mọi chuyện đã hoàn thành được phân nửa rồi.
Anh hỏi: “Chị dâu, nơi này không thích hợp để chúng ta tán gẫu đâu, hay là đổi chỗ đi?”
“Tôi...”
Du Dực cắt lời cô ta: “Vậy thì thôi, không cần đổi chỗ làm gì, nơi này rất tốt rồi. Đúng lúc hai người đều quen biết nhau, vẫn mọi người tự ôn chuyện, tán gẫu với nhau, đem mọi chuyện vụn vặt bao nhiêu năm qua kể lại rõ ràng đi.”
“Tôi... Tôi không có gì để nói cả.” Giờ phút này, Hạ Như Sương không biết phải làm gì cho tốt. Cô ta không ngờ tới ngàn phòng vạn phòng lại có thể thất bại trong gang tấc thế này.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì thà rời đi sớm còn hơn.
Lúc này, Hạ Như Sương chỉ sợ mình khó tránh khỏi cái chết. Diệp Kiến Công cũng sẽ khai toàn bộ mọi chuyện liên quan đến cô ta. Hạ Như Sương sợ hãi, bối rối nhưng cô ta vẫn còn một hy vọng cuối cùng là người đang ở nước ngoài kia.
Người kia có năng lực lớn như vậy thì có lẽ sẽ có biện pháp giúp cô ta, giờ cô ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi.
Hạ Như Sương âm thầm cắn răng, mặc kệ bọn Du Dực hỏi cái gì, cô ta cũng không chịu thừa nhận.
“Cô có thể nói hoặc không nói, tuỳ, nhưng người khác nói là được.”
Du Dực ngoắc tay, có hai ngưới từ ngoài cửa bước đến trước mặt Hạ Như Sương, giữ lấy tay cô ta để thuận tiện tra khảo.
Hạ Như Sương nghiêm mặt, cả giận nói: “Du Dực, tôi không phải tội phạm, cậu không có lệnh bắt giữ của cục cảnh sát, cậu không thể cư xử kiểu này với tôi được.”
Du Dực châm biếm: “À... Lệnh bắt giữ sao? Tôi cũng không ngại nói cho chị biết, ở chỗ của tôi, cho dù không có lệnh bắt giữ thì tôi cũng vẫn được phép bắt bất cứ ai.”
Anh không thèm để ý đến Hạ Như Sương mà chỉ lấy điện thoại gọi cho Hạ An Lan.
“Này, bắt được Hạ Như Sương rồi, ôm cây đợi thỏ, bắt gian tại trận. Lần này cho dù cô ta có một nghìn cái miệng cũng không thể bào chữa được. Diệp Kiến Công cũng tỉnh rồi, anh có muốn đến đây không?
Hạ An Lan vừa nghe thấy thế, lập tức đứng dậy: “Tôi lập tức qua ngay bây giờ.”
Anh bước vội khỏi văn phòng, nói với thư ký: “Lập tức chuẩn bị xe cho tôi.”
Thư ký ngơ ngác không hiểu: “Thị trưởng, anh muốn đi đâu vậy?”
"Bệnh viện."
“Không lẽ, Diệp Kiến Công tỉnh lại rồi ư?”
“Ông ta tỉnh rồi.”
Hạ An Lan hiện đã không thể chờ nổi nữa, anh muốn lập tức tới bệnh viện.
Anh vốn cho là để Du Dực đi bảo vệ Diệp Kiến Công một chút bởi anh cảm nhận được rằng chuyện đám người đến gây rồi lúc trưa giống như có người cố ý cử đến, không giống như vụ gây rối bình thường.
Nhưng anh không nghĩ rằng Du Dực lại lợi hại như vậy, mới qua có mấy giờ mà cậu ta đã bắt được Hạ Như Sương rồi.