Hồi đó Hạ An Lan vốn đã không thích Hạ Như Sương, sau đó thì càng trở nên chán ghét cô ta.
Nhưng bao năm qua, anh vẫn chỉ cho rằng Hạ Như Sương có chút tâm cơ, tham hư vinh, cố gắng ra vẻ mặt cao quý, không nhiễm thế tục.
Giờ đây, Hạ An Lan hối hận, hối hận vì anh đã quá coi thường Hạ Như Sương.
Người đàn bà này suýt chút nữa đã hủy hoại toàn bộ gia đình của anh.
Mà cô ta lại lợi dụng tài nguyên của Hạ gia, lợi dụng quan hệ của Hạ gia, đầu nhập Du gia, thành một quý phu nhân tiêu tiền như nước. Trong lúc cô ta thỏa thích hưởng thụ những lợi ích mà Hạ gia mang lại, thì chính em gái ruột của anh lại phải trải qua những ngày ăn bữa nay lo bữa mai, ngay cả tính mạng cũng có thể tùy thời bị tước đoạt.
Hạ An Lan hận Hạ Như Sương, nhưng lại càng hận chính bản thân mình hơn.
Du Dực châm chọc: "Đúng vậy, liên tục xuống tay, hết lần này tới lần khác giở thủ đoạn. Diệp Kiến Công, ông đúng là nửa điểm cũng không hề nương tay."
"Tôi… Lúc đó, tôi… Tôi không dám chối bỏ trách nhiệm của mình, tất cả mọi chuyện tôi đều nhúng tay. Tôi… chấp nhận chịu trừng phạt. "
Diệp Kiến Công vốn muốn cầu xin cho bản thân mình, cũng muốn nói rằng mọi chuyện ông ta làm đều do Hạ Như Sương sai khiến, bức ép.
Thế nhưng, sự thật là vụ nào ông ta cũng tham dự. Dù Hạ Như Sương giật dây, nhưng chính ông ta mới là kẻ trực tiếp động thủ. Năm đó, ông ta là kẻ trực tiếp gây tội, hơn 20 năm sau cũng là ông ta phái người đi giết Nhiếp Thu Sính. Tuy rằng không thành công, nhưng ông ta cũng tự biết, mình chẳng thể nào phủ nhận chuyện đó được.
Diệp Kiến Công thở dài. Quên đi, chuyện đã tới nước này. Nghiệp chướng đã gieo nhiều năm như vậy cũng đến lúc phải kết thúc thôi.
Ông ta đã rơi vào tay người ta, giờ chạy trốn là chuyện không có khả năng rồi.
Đơn giản là chờ chết chứ sao.
Du Dực liếc mắt nhìn gan bàn chân Hạ Như Sương, anh cười lạnh: "Hạ Như Sương, cô có giả chết cũng không ích gì đâu, những chuyện cô làm, cũng tới lúc nhận trừng phạt rồi."
Nếu không phải nghĩ rằng chết như thế là quá dễ dàng đối với Hạ Như Sương thì Du Dực thật sự muốn giết cô ta ngay lập tức rồi.
Để cho cô ta sống đến tận giờ đã là quá tiện nghi cho cô ta rồi.
Hạ Như Sương vẫn như trước, nằm đó không chớp mắt, cũng không động đậy. kỳ thực cô ta đã tỉnh lại rồi, nhưng cô ta cũng biết, bây giờ nhắm mắt thì tốt hơn mở mắt nhiều lắm. Cô ta cũng không biết nên đối mặt với tình hình này như thế nào. Cô ta không biết phải giải thích như thế nào mới có thể khiến Hạ An Lan tin tưởng.
Cho nên cô ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ hôn mê.
Du Dực lấy ra một con dao nhỏ từ bên hông, ngồi xổm xuống, lấy dao chậm dãi lướt lướt trên mí mắt Hạ Như Sương: "Chị dậu à, có thể là chị đang bất tỉnh. Nhưng mà như thế thì đôi mắt này khó giữ lại lắm đó nha. Con dao của tôi sắc lắm đó, cam đoan có thể khoét tròng mắt chị ra trong một giây, chị còn không kịp đau đâu."
Trong lời của Du Dực mang theo ý cười cợt, giống như đang nói đùa. Nhưng Hạ Như Sương nghe được lại thấy cả người phát run. Vì cô biết Du Dực đã nói ra tất có thể làm thật bởi anh ta là người cứng rắn, lạnh lùng nhất mà cô ta từng biết.
"Nếu chị dâu đã muốn thử, vậy tôi cũng không ngại từ trên người chị xin tý huyết đâu."
Hạ Như Sương cũng không dám giả chết nữa, vội vàng mở mắt: “Tôi… Vừa rồi tôi thật sự, rất đau…”
Sắc mặt của cô ta giờ so với giấy còn trắng hơn vài phần, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ít. Quần áo trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi, tứ chi co quắp.
Du Dực chế nhạo một tiếng, Hạ Như Sương này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đến giờ phút này mà cô ta còn muốn tìm cách trốn tránh trừng phạt ư, chuyện này sao có thể chứ?
"Ái chà, chị dâu tỉnh lại thật là đúng lúc, chị mà tỉnh lại chậm một giây thôi, hẳn là sẽ được cầm thử tròng mắt nóng hổi của chính mình đấy."
Hạ Như Sương cả người run run, môi cũng chuyển màu xanh