Cậu ta và Thanh Ti trải qua thời thơ ấu giống nhau, đều có một người cha xấu xa tệ hại, cặn bã đến mức trời đất không thể tha thứ. Suốt thời gian ấy, nhân vật cha ruột căn bản không hề tồn tại trong tâm trí của hai đứa trẻ.
Chỉ là, Thanh Ti may mắn hơn một chút, cô bé còn chưa tới tuổi trưởng thành thì Du Dực đã xuất hiện, ngồi vào cái ghế trống mang tên "Cha ruột", giúp cho thời thơ ấu của cô bé trở nên tươi đẹp hơn.
Nhưng Nhạc Thính Phong lại không có cái may mắn ấy, cậu ta giờ đã là một thiếu niên. Từ khi mới hiểu chuyện đã phải chứng kiến cái thế giới này tàn khốc đến thế nào, cũng biết được tất cả những chuyện mà cha mình đã làm, thế nên tính tình cậu ta trở nên như vậy, cũng chẳng có gì là lạ.
Nhiếp Thu Sính thở dài. Ahhhh... anh Lan và chị Mi Mi thật sự là xứng đôi, nếu có thể tác hợp cho hai người bọn họ thì thật là tốt.
Nhưng mà hai người này vốn không ở cùng một nơi, anh Lan ở Hải Thành, chị Mi Mi lại ở Lạc Thành, hơn nữa rõ ràng là chị ấy đã muốn tránh mặt anh Lan. Giờ muốn tác hợp cho bọn họ thật chẳng dễ dàng gì.
Đành để sau này nghĩ cách vậy.
Du Dực nhíu mày, ưỡn ngực nói: "Cảm giác an toàn? Không lẽ Thanh Ti ở cùng với anh lại không có cảm giác an toàn sao?"
"Cái đó đâu có giống nhau."
Tuy đều nói về cảm giác an toàn, nhưng mà cảm giác Nhạc Thính Phong đem đến cho Thanh Ti so với cảm giác mà Du Dực đem lại cho cô bé là không hề giống nhau.
Đại khái chuyện này cô hiểu, nhưng cũng chẳng biết nói ra như thế nào.
Du Dực trầm tư một lúc, nói: "Là tại anh, lúc trước đã không bảo vệ tốt cho Thanh Ti nên mới cho thằng nhóc kia cơ hội cứu con bé."
Nhiếp Thu Sính giật nhẹ ống tay áo anh: "Được rồi, đừng nói nữa. Hai người đàn ông quan hệ tốt chẳng phải mọi chuyện đều tốt hơn sao?"
"Anh lo lắng lắm, Thanh Ti của chúng ta xinh đẹp như vậy, vạn nhất thằng nhóc kia nổi lên suy nghĩ không đứng đắn thì làm sao bây giờ?"
Nhiếp Thu Sính véo cánh tay anh một cái: "Anh nghĩ cái gì thế, Thanh Ti mới bao tuổi, Thính Phong cũng còn nhỏ, nói cái gì suy nghĩ đứng đắn với không đứng đắn chứ. Thính Phong là đứa trẻ ngoan, anh đừng có đánh giá thấp người ta nữa."
Du Dực không muốn Nhiếp Thu Sính nghĩ chuyện quá đơn giản như thế, anh nói: "Không phải là anh đánh giá thấp nó. Hiện giờ nó là một thằng nhóc, lông mao còn chưa mọc hết mà đã bắt đầu bắt chước người lớn nói chuyện yêu đương. Anh nói với em bây giờ đám trẻ con đều trưởng thành sớm lắm, giống như Thanh Ti của chúng ta ấy. Một tiểu cô nương xinh đẹp lại học giỏi như vậy không biết có bao nhiêu tên nhóc xấu xa để ý đến con bé đâu."
Thực sự anh cảm thấy nguy cơ rất cao. Anh cũng biết, trong lớp Thanh Ti đã có mấy thằng nhóc viết thư tình cho con bé rồi.
Lúc này nó mới bao tuổi chứ, đợi thêm hai năm nữa sẽ nhiều cám dỗ như thế nào.
Nhất là thằng nhóc Nhạc Thính Phong kia, vừa nhìn là thấy một bụng toàn suy nghĩ xấu xa, tâm tư không trong sáng rồi.
Tuy rằng bây giờ tuổi chúng nó còn nhỏ, có lẽ tạm thời chưa nghĩ đến chuyện tư tình, nhưng nó sớm muộn rồi cũng lớn lên thôi. Chờ khi nó trưởng thành phát hiện, ôi, tiểu muội muội của mình xinh đẹp như vậy, xuất sắc như vậy, lại sùng bái mình như vậy, không bằng... ăn đi.
Lại thêm chuyện Thanh Ti tin tưởng nó như vậy, xem ra sẽ không hề phòng bị gì đối với nó.
Đợi thời điểm kia đến thì đã muộn rồi.
Cho nên, Du Dực cảm thấy trước tiên cần làm tốt công tác dự phòng. Chuyện này rất quan trọng, anh không muốn tưởng tượng một ngày Thành Ti kéo theo Nhạc Thính Phong đến trước mặt mình nói: “Ba, ba, đây là bạn trai con.”
Nhiếp Thu Sính cảm thấy Du Dực đang chuyện bé xé ra to, đâu có nghiêm trọng đến thế, bất quá, đúng là con gái mình thật xinh đẹp.
"Ừ, anh nói cái gì cũng đúng. Bất quá, anh cũng đừng có để ý quá. Tiểu hài tử trong mấy chuyện như thế này cũng là bình thường thôi. Hơn nữa Thanh Ti hiện giờ chẳng phải còn nhỏ quá sao, con bé sẽ không bận tâm tới chuyện này đâu. Anh đấy, không cần sốt ruột."