Du Dực vẻ mặt buồn bực: "Chuyện tốt? Chuyện tốt gì chứ?"
Nhiếp Thu Sính đấm anh hai cái: "Ai nha, bây giờ nói anh cũng không hiểu, anh mau đi trộn nhân bánh đi."
"Thật không có việc gì sao?"
"Đương nhiên không có việc gì."
Dưới sự chỉ đạo của Nhiếp Thu Sính từ khoảng cách hai thước, Du Dực đem nhân bánh trộn ngon lành.
Du Dực vui vẻ một lúc liền quên chuyện vừa nãy, bưng nhân sủi cảo lên cho Nhiếp Thu Sính thấy:" Vợ thấy thế nào, anh rất lợi hại phải không. Em xem nhân bánh trộn thơm thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Du Dực làm sủi cảo, anh thấy thật mới lạ. Trước kia cứ nghĩ là khó khăn phức tạp hơn chuyện đánh người nhiều, anh nhất định là sẽ không học nổi, không ngờ lại đơn giản như vậy.
Nhiếp Thu Sính ngửi thấy mùi liền cảm thấy không thoải mái, mau chóng lùi về phía sau gật đầu: "Ừ, hương thơm lắm, mau để xa ra một chút."
cô bịt mũi, muốn ngăn cái mùi sủi cảo ở bên ngoài.
Du Dực nhanh chóng bỏ xuống, anh lo lắng nói: "Vợ ơi, em cứ như vậy không ổn đâu, đi, mau đi bệnh viện thôi."
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: "Không cần đâu, tự em biết mà."
Sau đó làm cơm chiều, sắc trời bên ngoài đã có chút u ám, mặt trời cũng đã xuống núi. Cô không muốn gây náo động khiến mọi người bất an, tuy nói là cô có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám khẳng định.
Trước đây Nhiếp Thu Sính từng mang bầu Thanh Ti, nhưng lúc đó tuổi cô còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, chính cô cũng sớm đã quên lúc mang thai có phản ứng như thế nào.
Bất quá, phản ứng hiện giờ tựa hồ càng lúc càng mạnh, Nhiếp Thu Sính trong lòng bắt đầu có mong đợi. Cô hy vọng đây thực sự là tin vui.
"Nếu em cứ buồn nôn như vậy cũng không ổn đâu, thân thể bị thương thì làm sao bây giờ? Hôm nay em phải nghe lời anh." Du Dực không đồng ý, anh một hai cởi bỏ tạp dề, liền mang theo Nhiếp Thu Sính đi ra ngoài.
Nhiếp Thu Sính giữ chặt anh: "Này, anh đừng có làm loạn lên, tự em biết mà. Ngày mai đi, để ngày mai đi là được. Nhân sủi cảo đã trộn ngon lắm rồi, giờ mau làm vằn thắn."
"Làm mỳ vằn thắn không phải chuyện lớn, em mới quan trọng nhất." Du Dực hiện giờ sao còn tâm tư mà đi làm sủi cảo chứ.
Chỉ là chút cơm thôi, ăn hay không ăn cũng chẳng khác nhau, nhưng vợ anh lại là chuyện khác.
"Em thực sự không có việc gì. Hơn nữa, em... cảm thấy đây là chuyện tốt." Nhiếp Thu Sính không để ý đặt tay trên bụng, cô thực sự rất chờ mong, chờ mong đây là sự thật.
Du Dực trong lòng sốt ruột: "Chuyện tốt gì chứ?"
"Bây giờ còn chưa thể nói với anh."
Anh nhìn Nhiếp Thu Sính thấy cô vô cùng chân thành, không hề tính toán gì, chỉ có thể nói: "Được rồi, bất quá em đã nói ngày mai đi, thì ngày mai nhất định phải đi."
"Được, nhất định, ngày mai nhất định đi."
Đi bệnh viện khám qua cũng tốt, cô mới chỉ đoán như vậy chứ cũng không dám chắc, đi khám một chút cho chắc ăn.
"Sủi cảo kia em cũng không phải gói, dù sao nhân đã trộn tốt lắm rồi, lúc nữa nhờ cha mẹ giúp anh gói." Du Dực nhẹ nhàng đưa Nhiếp Thu Sính ra ngoài nghỉ ngơi.
"Em không sao, vẫn có thể làm mỳ vằn thắn mà."
"Không được, em không được làm, mau đi ra cùng Thanh Ti xem TV là tốt rồi."
Nhiếp Thu Sính hướng Du Dực thấp giọng nói: "Chuyện này... chồng à, chuyện này anh tạm thời đừng nói với cha mẹ, đỡ cho hai người phải lo lắng."
"Yên tâm, anh biết."
Bị đây ra khỏi gian bếp, Nhiếp Thu Sính có chút lo lắng: "Mấy người làm được chứ?"
"Yên tâm, anh sẽ xử lý được thôi."
Du Dực giúp Nhiếp Thu Sính ngồi xuống, liền đem trái cây, nước trà đặt trước mặt cô: "Em uống chút nước đi, đừng có lộn xộn nha."
"Vâng, em biết rồi."
Du Dực đi tìm ông bà Hạ: "Cha mẹ, Tiểu Ái có chút không khỏe, sủi cảo hôm nay do chúng ta gói đi."