Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nhiếp Thu Sính như đang nói đùa, nhưng thực tế đều là sự thật. Trong nhà có lẽ trừ Hạ An Lan ra, mọi người đều đang sốt ruột, đều hy vọng, anh và Tô Ngưng Mi trở thành một đôi.

Trong đầu Hạ An Lan nhớ ngay đến đôi mắt Tô Ngưng Mi trong veo chẳng khác gì Thanh Ti, tiếp đến, chính là mùi vị món ăn mà anh khó lòng quên được.

Bữa cơm đó thật sự là một ký ức quá đỗi sâu sắc.

Hạ An Lan bĩu môi, cười nói: “Cướp về để cô ấy nấu cơm cho anh ăn à?”

Nhiếp Thu Sính nghĩ ngay đến bữa cơm đó, cô khẽ hắng giọng: “Haiz... anh ơi, chị Mi Mi nấu ăn ngon lắm. Chỉ là… hôm đó, tình hình của hai người bọn anh có chút đặc thù, là anh… chọc tức chị Mi Mi trước, thế nên chị ấy mới…”

Hạ An Lan mỉm cười gật đầu: “Được rồi, anh biết rồi, chuyện này chúng ta để sau hẵng nói. Máy bay đến giờ cất cánh rồi, mau đi đi, về đến nhà rồi nhớ gọi điện cho anh.”

Về chuyện lấy vợ, Hạ An Lan không muốn bàn nhiều.

Năm đó sau khi Tiểu Ái mất tích, anh chưa một lần nào nghĩ đến chuyện lấy vợ nữa.


Cho dù giờ đây em gái đã về đoàn tụ với gia đình, thế nhưng, Hạ An Lan vẫn không muốn kết hôn.

Đến tuổi này rồi, đã qua thời tuổi trẻ cần yêu đương thắm thiết, anh dành trọn tâm trí cho tiền đồ của bản thân.

Nhất là, Hạ An Lan đã quen nhìn thấy những âm mưu đen tối, còn chưa nói nữ sắc làm hại bao nhiêu người, đối với chuyện này, anh không có hứng thú gì.

Cho dù không phải là thánh nhân, thì cũng gần như tâm đã thanh, dục vọng đã dứt rồi.

Cho đến bây giờ, chưa có bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tim anh đập nhanh, khiến anh có mong muốn lấy cô ấy về làm vợ.

Mặc dù… Tô Ngưng Mi thật sự hấp dẫn, nhưng chưa đủ để anh hạ quyết tâm cưới cô ấy.

Kề từ khi Hạ An Lan lựa chọn con đường chính trị, anh đã không định lấy vợ. Đối với anh mà nói, hôn nhân là điểm yếu trên con đường sự nghiệp, anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy điểm yếu của mình.

Bà lão thở dài, chuyện của con trai, xem chừng chưa thể giải quyết được trong một chốc một lát.


Bà nói: “Tiểu Ái, chuyện của anh trai con trong lòng nó tự có định liệu. Chúng ta sốt ruột cũng không có tác dụng gì. Đi thôi, hôm nay bên ngoài gió to, con cẩn thận cảm lạnh.”

Nhiếp Thu Sính có chút thất vọng: “Vâng ạ, vậy anh ơi, bọn em và cha mẹ đi đây.”

“Đi đi.” Hạ An Lan bỏ Thanh Ti xuống.

Nhiếp Thu Sính xoa đầu Thanh Ti: “Thanh Ti, tạm biệt bác đi con.”

Thanh Ti vẫy tay: “Tạm biệt bác, bác phải tự chăm sóc tốt bản thân mình nhé.”

“Tạm biệt.”

Nhiếp Thu Sính dắt Thanh Ti lên máy bay, người mà Hạ An Lan sắp xếp đẩy xe cho bà Hạ.

Ông lão và Du Dực đi cuối cùng. Hạ An Lan nói với ông lão: “Cha ơi, chuyện trước đây đã qua rồi, cha cũng đừng quá bận tâm nữa, cũng đừng nghĩ đến Hạ Như Sương nữa. Từ nay về sau cô ta không có quan hệ gì với nhà chúng ta nữa.”

Sau khi đi gặp Hạ Như Sương, thế giới trước mắt ông lão dường như đã sụp đổ một lần. Ông biết rằng mình đã sai nhiều. Từ nay về sau, ông không bao giờ muốn lãng phí sức lực đối với những người không liên quan nữa: “Cha biết rồi, từ nay về sau, cha không bận tâm bất cứ chuyện gì nữa. Cha chỉ muốn bù đắp cho những thiếu hụt mà bao nhiêu năm nay Tiểu Ái phải gánh chịu.”

“Cha nghĩ được như thế thì không còn gì tốt hơn nữa rồi. Từ nay về sau, nhà mình sẽ không gặp phải những chuyện lằng nhằng rắc rối nữa.”

Ông lão vô cùng hối hận: “Đúng vậy, không dính vào những chuyện lằng nhằng rắc rối nữa. Trước đây cha đã quá hồ đồ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận