Nếu như cô lấy chồng muộn vài năm chưa biết chừng cô sẽ có thể gặp được Hạ An Lan hoặc gặp được người đàn ông nào đó giống như anh. Có đôi lúc, so sánh người với người khiến con người ta tức chết mà. Nếu so sánh chồng cô với Hạ An Lan, Tô ngưng Mi cảm thấy đúng là tự vũ nhục chính mình, vậy mà cô lại đi lấy "một con heo".
Cô lại còn bị "con heo" đó làm lỡ dở nhiều năm như vậy.
Ôi, nhưng mà chuyện này cũng không thể trách cô. Trước đây cô đâu thể ngờ trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ mười phân vẹn mười như Hạ An Lan chứ?
Cô lại suy nghĩ linh tinh rồi, cho dù gặp được người đàn ông hoàn mỹ như vậy thì người đó cũng sẽ không phải là của cô.
Tô Ngưng Mi vừa đi vừa nghĩ, không chú ý bản thân đã bước xuống bậc thang cuối cùng.
Hạ An Lan nhắc nhở: “Cẩn thận dưới chân.”
Tô Ngưng Mi bừng tỉnh, nhưng vẫn bị bước hụt, chân bị trẹo cả người nghiêng sang một bên.
Cô hốt hoảng kêu lên một tiếng, hai tay vội túm lấy vật ở xung quanh. Cuối cùng, cô được một bàn tay mạnh mẽ túm chặt cổ tay, đỡ lấy cánh tay cô, ngăn không để cô bị ngã.
Tô Ngưng Mi sợ hết hồn, thở hổn hển, may quá, may quá.
Vừa nãy nếu như bị ngã, chắc chắn sẽ ngã chổng vó lên trời thế thì thật khó coi.
Tô Ngưng Mi nhìn thấy tay Hạ An Lan đang đỡ cánh tay mình, mặt cô ửng đỏ. Xong rồi, lại được người ta cứu. Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay rồi, không biết người ta có cho rằng hai lần ngã quá trùng hợp rồi không?
Tô Ngưng Mi cúi đầu nói: “Cảm ơn anh, anh lại cứu tôi một lần nữa. Vừa nãy... tôi lại mất tập trung.”
Hạ An Lan buông tay đang đỡ cô ra: “Đây không phải là thói quen tốt, rất dễ bị ngã.”
Tô Ngưng Mi xấu hổ gãi cằm: “Vì thế mới nói, đầu óc tôi rất chậm chạp.”
Trong đầu cô đang nghĩ đến khoảnh khắc ban nãy Hạ An Lan đỡ cô. Tay anh thật có lực, không ngờ, một người trông có vẻ nho nhã yếu ớt như vậy mà lại mạnh mẽ đến thế.
Mặc dù cách hai lớp quần áo nhưng dường như Tô Ngưng Mi có thể cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ tỏa ra từ mỗi ngón tay của anh.
Ôi trời, cô nghĩ linh tinh cái gì thế, bây giờ đã là lúc nào rồi.
Hạ An Lan mỉm cười: “Không đâu, vẫn rất thông minh.”
Thư ký đứng bên cạnh nhìn lên trời thấy một đàn chim bay qua, trong lòng cậu cười lớn: Nói thật, cậu cảm thấy tất cả những người thông minh trên đời này, ở trước mặt thị trưởng của bọn họ đều là kẻ ngốc, huống chi là một người đầu óc không được linh hoạt cho lắm.
Tô Ngưng Mi đỏ mặt, lần đầu tiên có người khen cô thông minh.
Hạ An Lan hỏi cô; “Vừa nãy, sao em lại thở dài?”
Cô ngây người: “Hả?”
“Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng em thở dài, em đang lo lắng cho bác gái phải không?”
“Tôi... tôi... Vâng, đúng thế, tôi có chút lo lắng...”. Cô không thể nói, cô đang than thở vì mình đã lấy chồng quá sớm, nuối tiếc đã không gặp được người đàn ông hoàn mỹ như anh sớm hơn.
Nếu cô dám nói thẳng với anh như vậy thì đúng là không biết xấu hổ mà.
Hạ An Lan tươi cười, không nói gì nữa.
Có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện ra; khi cô nói dối, bộ dạng luống cuống né tránh sợ sệt bị phát hiện của cô rất đáng yêu.
Anh xoay người đi đến trước hai chiếc xe đỗ cách đó không xa. Hạ An Lan mở cửa một chiếc xe: “Xe đã chuẩn bị xong. Vừa mới từ máy bay xuống, chắc chắn rất mệt mỏi, tôi thấy tốt nhất em nên nghỉ ngơi chút đã rồi hãy đi. Dĩ nhiên... nếu bây giờ em muốn đi cũng được, chỉ là sẽ hơi vất vả.”
“Không cần đâu, không cần nghỉ ngơi nữa, tôi... nên mau chóng trở về thăm mẹ tôi. Không nhìn thấy bà lòng tôi không thể yên tâm được.”
Hạ An Lan nói với tài xế: “Nhất định phải đưa cô Tô an toàn trở về Tô Gia ở Tô Thành.”