“Đương nhiên là không rồi. Con trai mẹ là loại người sẽ đi gây sự cãi nhau với phụ nữ sao? Mẹ yên tâm đi, trước khi đi em ấy còn luôn miệng nói cảm ơn con. Em ấy còn nói, lần trước là em ấy không đúng, lần sau nhất định sẽ làm một bữa cơm thật ngon mời con.”
“Thật sao? Thế còn tạm được. Mẹ nói con nghe, Mi Mi thực sự là một cô gái tốt, vừa đơn thuần lại lương thiện, không hề toan tính.”
Hạ An Lan gật đầu: “Vâng, mẹ nói đúng.”
Đúng thế, không chút toan tính, đơn thuần như làn nước trong xanh, sạch sẽ đến mức khiến anh có cảm giác do dự.
Bởi vì anh là một người quá phức tạp.
Hạ An Lan nói vài câu với bà Hạ rồi cúp máy.
“Đi thôi.”
Thư ký vội vàng mở cửa xe, cậu không nói nói gì hết, cũng không dám có ý kiến gì, nhìn thấy sếp lừa gạt người ta cũng không dám nhắc nhở.
Xe rời khỏi sân bay, Hạ An Lan đưa mắt nhìn thư ký: “Hình như cậu có rất nhiều điều muốn nói.”
Thư ký vội vàng xua tay: “Không có, không có, không có điều gì muốn nói hết.”
Hạ An Lan lạnh nhạt nói: “Tôi cho phép cậu nói.”
Thư ký len lén nhìn anh. Trên mặt anh rất bình tĩnh, không có biểu cảm gì, xem ra tâm trạng của anh đang bình thường. Cậu nên nói hay không đây. Nhưng mà thị trưởng bảo nói, nếu như cậu không nói vậy thì chắc chắn vẫn bị trách.
Vì thế, cậu ho “Khụ! Khụ!” hai tiếng: “Thị trưởng, hôm nay trên máy bay, ngài...”
Thư ký chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hạ An Lan làm cho khiếp sợ không dám nói.
Hạ An Lan mỉm cười: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có vấn đề gì hết. Tôi cảm thấy ngài làm rất đúng, ngài làm cái gì cũng đúng."
Thư ký ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa. Thị trưởng trở mặt quá nhanh, lúc trước khi đối diện với Tô Ngưng Mi thì là một người ôn hòa, lúc nói chuyện dịu dàng ấm áp, nhưng chớp mắt một cái, người đi rồi chỉ còn mình cậu thì thị trường liền trở mặt, âm hiểm khiến cậu đứng ngồi không yên.
...
Bà Hạ gọi điện thoại cho con trai xong, lập tức gọi điện thoại cho chị em tốt của mình, thông báo tình hình.
“Mi Mi bây giờ đã rời khỏi sân bay rồi, chắc chưa ra khỏi Hải Thành. Tôi nghe An Lan nói, hai chúng nó ở trên máy bay khá hòa hợp, nhưng nếu như lúc này có thể tranh thủ rèn sắt khi còn nóng thì tốt rồi. Đáng tiếc, Mi Mi đã trên đường quay về Tô Thành rồi.”
Bà Tô nghe xong nói ngay: “Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ chứ? Nói gì cũng không thể để nó quay về.”
Chuyện của Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan, bà Tô còn sốt ruột hơn cả bà Hạ.
Bà Tô vô cùng vừa ý với cậu con rể Hạ An Lan này, chỉ mong con gái có thể mau chóng kết hôn với cậu ta.
Bà Hạ nói: “Nhưng con bé đã trên đường về rồi.”
“Vậy thì để nó không quay về được. Chuyện này để tôi xử lý, bà cứ chờ tin tốt của tôi đi.”
Bà Tô thô bạo tắt điện thoại, sau đó gọi điện mấy đứa cho con trai của mình đi bố trí.
Mặc dù ông Tô cũng rất mong con gái thoát khỏi hố lửa Nhạc gia kia. Song ông vẫn có chút lo lắng với cách làm của vợ mình: “Như thế có ổn không?”
“Sao lại không ổn chứ? Chỉ có cách này mới có thể khiến Mi Mi ở lại Hải Thành đêm nay.”
“Nhưng tối nay ở lại, ngày mai không phải vẫn phải quay về sao?”
Bà Tô nói: “Ngày mai quay về thì ít nhất tối nay vẫn còn có thời gian bên nhau một đêm. Lúc này thời gian chính là tình yêu, nhất định phải giành thời gian cho chúng nó, tạo nhiều cơ hội hơn cho chúng nó.”