Lần đầu tiên quan tâm một người không phải là người nhà là như vậy sao?
Có lẽ là thật. Trong nháy mắt anh nghe thấy Tô Ngưng Mi gặp tai nạn xe hơi, anh thừa nhận anh đã có chút sợ hãi thật sự.
Nhưng mà anh chỉ nghĩ chẳng qua là thấy quan hệ hai nhà tốt như vậy, nhớ năm đó rất lâu rồi, lúc còn bé cũng đã cùng nhau chơi đùa và yêu mến lẫn nhau, cũng xem như là một người anh trai. Ở Hải Thành lại là địa bàn của anh, nếu như ngay đến chuyện chăm sóc người ta anh cũng làm không tốt, còn để cho người ta xảy ra tai nạn xe hơi. Cho dù phụ huynh hai nhà không đến hỏi tội anh thì chính anh cũng không có mặt mũi nào đi gặp họ.
Có lẽ trong lòng anh đúng là có chút ý tứ kia. Nhưng mà anh cảm thấy phần nhiều đều có thể là những nguyên nhân này.
Phía ngoài bóng tối đã bao phủ dày đặc, nhiệt độ vào buổi tối cuối mùa thu chợt hạ xuống, ngồi ở trong xe cũng có thể nghe từng đợt gió rét vù vù.
Hạ An Lan chợt nhớ tới bản tin thời tiết đã nói, bão "Ngụy tím" sắp xâm nhập.
Lúc này trời lạnh như vậy cô ấy chẳng phải là rất lạnh sao!.
...
Tại nơi dừng nghỉ trên đường cao tốc, Tô Ngưng Mi đang ăn mì tôm. Bình thường cô rất ít khi ăn mì tôm vì cảm thấy không có dinh dưỡng. Thế nhưng hôm nay có lẽ là đói bụng, nên cảm thấy ăn mì tôm này cũng ngon thật nha.
Tài xế ngồi ở đối diện cô vẻ mặt áy náy: "Tô tiểu thư thật là ngại quá, thị trưởng giao cho tôi nhất định phải đưa cô về Tô gia an toàn. Thế nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, làm hại cô đi cũng không được."
Tô Ngưng Mi trấn an anh ta: "Sở dĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì chúng ta người nào cũng không thể dự liệu được, anh cần phải nghĩ như vậy. May mắn thay chỉ là hỏng xe, người chúng ta cũng không gặp chuyện không may. Đây đã là quá may mắn rồi, anh không phải cảm thấy áy náy."
Tài xế cảm kích đứng lên: "Cảm ơn Tô tiểu thư!"
Tô Ngưng Mi khoát khoát tay để cho anh ta ngồi xuống: "Ngồi xuống ngồi xuống, tiếp tục ăn. Tôi mới vừa hỏi được ôtô đường dài từ Hải Thành đi Tô Thành, hẳn là còn có một chuyến sẽ dừng ở chỗ này. Đợi xe đó tới tôi sẽ lên xe về, còn anh tôi sẽ nhờ cảnh sát giao thông đưa anh về một chuyến."
Tài xế kinh ngạc nói: "A? Tô tiểu thư, không được đâu. Tôi đã nói chuyện cùng thư ký Trương, đoán chừng anh ta sẽ qua đây đón chúng ta rất nhanh."
Tô Ngưng Mi đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng còn móc theo hai sợi mì tôm. Cô vội vã nói: "Anh nói? Không phải là tôi đã nói với anh đừng quấy rầy bọn họ, tối hôm qua Hạ An Lan không được nghỉ ngơi, hôm nay lại bận rộn một ngày. Lúc này nhất định phải nghỉ ngơi, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy bọn họ. Dù sao chúng ta cũng không xảy ra việc gì, tự mình đi về là được."
Thoát khỏi chuyện tai này, Tô Ngưng Mi cũng không cảm thấy quá lo lắng. Ngược lại cô lại cảm thấy vận khí của mình rất tốt, nếu không chiếc xe kia xe sớm không đâm muộn không đâm, mà tới lúc sau khi cô xuống xe mới đâm vào.
Chuyện này cô cũng không muốn làm phiền ai. Nếu cô nói với ba mẹ thì chắc chắn họ sẽ lo lắng. Các anh của cô đều đang bận rộn, không cần thiết phải quấy rầy bọn họ.
Về phần Hạ An Lan, lại càng không thể làm phiền người ta nữa, trước mắt bây giờ đã làm làm phiền người ta rồi!
Dù sao cô cũng không còn việc gì, cô dự định tự mình trở về. Thật sự không nghĩ lái xe lại nói với thư ký, vậy bây giờ Hạ An Lan nhất định đã biết.
Tài xế khó xử nói: "Thị trưởng nói, có bất kỳ chuyện cũng phải nói với ngài ấy, đây cũng không phải là chuyện nhỏ nên tôi không dám không hồi báo."
Tô Ngưng Mi liếc mắt nhìn thời gian rồi nói: "Thế này vậy, nhân lúc bọn họ chưa tới tôi tranh thủ thời gian lên xe về. Nếu không, lại khiến cho người ta cực kỳ bận rộn."
Tô Ngưng Mi cầm lấy túi muốn đi, tài xế vội vàng đuổi theo.
"Thư ký bảo chúng ta trước tiên không nên làm gì cả, Tô tiểu thư hay là chúng ta hãy chờ ở đây đi."