Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Tô Ngưng Mi lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không... cần đâu, em bây giờ trở về cũng vậy, giờ... cũng chưa có muộn lắm, đi tốc độ cao về Tô gia, thực sự cũng không quá ba tiếng, rất nhanh thôi."

Nụ cười trên mặt Hạ An Lan thu lại: "Đừng tùy hứng như vậy, em không phải là trẻ con, mới xảy ra tai nạn xe cộ, nhất định sẽ sợ hãi, vẫn là quay lại nghỉ ngơi một đêm cho khỏe hẳn đã. Em yên tâm, anh đã gọi điện cho Tô gia, nói cho bác Tô rồi. Bác nói thân thể của mẹ em vẫn khỏe, an toàn của em là quan trọng nhất, trước tiên không cần phải về nhà gấp. Buổi tối đi xe có chút nguy hiểm, đợi đến ban ngày rồi nói sau. Vả lại em cứ an tâm, chuyện em gặp tai nạn xe cộ, bác trai sẽ không nói với bác gái, để cho bác gái không phải lo lắng."

Tô Ngưng Mi thầm than thở: Hạ An Lan làm việc thật là chu đáo, chuyện gì cũng đều làm thay cô.

Cô nhỏ giọng nói: "Em không phải là tùy hứng, làm như thế rất phiền đến anh."

Hạ An Lan mỉm cười: "Giữa hai nhà chúng ta, có gì mà phiền toái, ngoan, theo anh trở về."

Mặt Tô Ngưng Mi đỏ lên.

—— ngoan, theo anh trở về!

Trong lòng của cô có một âm thanh đang gào thét liên tục: Vì sao lời này khiến cô cảm thấy như được cưng chiều.

Thật không hiểu sao, tim lại đập nhanh hơn một chút.


Cô hít thở sâu một hơi, nhất định là cô đã nghe lầm.

Thư ký im lặng không lên tiếng, đừng nói Tô Ngưng Mi, ngay cả hắn cũng nghe thấy sủng ái tràn đầy.

Có lẽ thị trưởng của mình không có gửi tín hiệu, hắn cảm thấy trong nháy mắt nhìn Tô Ngưng Mi, ánh mắt của ngài ấy rất sáng, hoàn toàn bất đồng với cơ trí nhạy bén thường ngày.

Tô Ngưng Mi biết mình nhất định là không đi được nữa, đành phải rời khỏi cùng Hạ An Lan.

Đang định đi ra ngoài, Hạ An Lan gọi lại: "Đợi một chút."

Tô Ngưng Mi trông thấy anh cởi áo khoác rất nhanh, giơ tay choàng trên vai của cô: "Bên ngoài lạnh, khoác thêm cái này đi."

Trên áo còn mang theo hơi ấm của anh, hơi thở dễ chịu mát lạnh, trong nháy mắt tiến vào lỗ mũi của Tô Ngưng Mi, hô hấp của cô chậm lại, tim lại bắt đầu đập nhanh hơn. Được áo của anh bao quanh người, cô có một loại ảo giác, giống như... được anh ôm vào trong ngực, được che chở bởi sự dịu dàng.

Một giây này, Tô Ngưng Mi cảm thấy bản thân mình giống như lần đầu cảm nhận được, khát vọng khi còn trẻ —— là tình yêu.

Tô Ngưng Mi nghĩ, bản thân thật sự muốn điên rồi, sao cô lại có thể có loại ảo giác này chứ?


Người ta chỉ là lịch sự, quan tâm cô mà thôi, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đừng quên Tô Ngưng Mi, cô chính là một cô gái đã kết hôn rồi, cô còn chưa có ly hôn đâu, cô còn có một đứa con trai nữa đó, còn nghĩ linh tinh gì thế.

Cho dù là cô thật sự có ý kia với người ta, cũng không thể đi hại người ta được.

Tô Ngưng Mi lắc lắc đầu, cô thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.

"Làm sao vậy? Đầu không thoải mái sao?"

Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không sao hết, em... rất ổn."

Cô không có việc gì, chỉ là nghĩ hơi nhiều.

"Vậy đi thôi, sau khi trở về em cũng có thể nghỉ ngơi sớm."

Tô Ngưng Mi gật đầu, rời khỏi cùng Hạ An Lan. Ra cửa, gió lạnh kéo tới, cô kéo áo khoác bó sát vào người. Không biết có phải nhờ có cái áo khoác bên ngoài có thể che gió lạnh thật không, hiện giờ cô thấy mình không lạnh chút nào. Hơi ấm trên áo khoác của Hạ An Lan đến giờ còn chưa tản đi, khiến cô thấy thật sự ấm áp.

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu liếc nhìn Hạ An Lan. Anh chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, nhưng đứng trong gió anh vẫn đứng thẳng như cây Tùng vĩnh viễn không lay động.

Người đàn ông như vậy, cô sao phải suy nghĩ nhiều chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận