Cô nhận điện thoại của Hạ An Lan, bấm số gọi cho người nhà.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối: "Alo, ba... con là Mi Mi."
"Mi Mi, con thế nào rồi, có bị thương không, điện thoại sao không gọi được vậy?" Ông Tô nghe được tiếng của con gái, vội vàng hỏi.
Kế hoạch của lão bạn già, ông vẫn không quá yên tâm.
"Ba, con không sao, tai nạn xe cộ xảy ra lúc con xuống xe, không ở trên xe. Xe bị đụng hư mất nhưng con không có việc gì, ba không cần lo lắng. Bây giờ... anh trưởng Hạ gia đã đến đón co. Bọn con đang trên đường quay về Hải Thành. Ngày mai con mới trở về. Mẹ giờ vẫn ổn chứ ạ?"
Tô Ngưng Mi nói xong nhìn thoáng qua Hạ An Lan, anh yên tĩnh ngồi ở một bên, quay đầu nhìn đèn đường bên ngoài cửa xe.
Ông Tô nghe con gái nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà Tô đến bên cạnh điện thoại, muốn nghe xem con gái nói gì. Bà giật nhẹ người bạn già của mình, ý bảo ông tranh thủ hỏi thăm một chút tình hình.
Ông Tô vội vàng hỏi: "Mẹ con sao, bà ấy... rất tốt, không có chuyện gì lớn. Người lớn tuổi thì bệnh tật hay tìm tới cửa, cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chính con phải chú ý an toàn, đừng quá sốt ruột trở về, gặp tai nạn xe cộ chắc chắn sẽ rất sợ hãi, ở Hải Thành hơn hai ngày rồi hãy trở lại. Ba đã nói An Lan rồi, nhờ nó chiếu cố con hai ngày, để con được nghỉ ngơi bình phục lại."
Tô Ngưng Mi nghe xong vội vàng nói: "Không cần đâu ba, con không sao, cũng không có bị sợ hãi. Anh trưởng Hạ gia còn bận nhiều việc, con cũng không thể ở đây quấy rầy người ta liên tục được?"
Hạ An Lan quay đầu mỉm cười: "Anh không sao, em thay anh nói với hai bác một tiếng, không có phiền hà gì đâu."
Khóe miệng Tô Ngưng Mi co quắp, trong điện thoại ông Tô đã nghe thấy Hạ An Lan bèn nói: "Mi Mi, con phải thay ba và mẹ con cám ơn An Lan, lần này may mà có cậu ấy."
Cô hấp tấp gật đầu: "Vâng vâng, ba yên tâm, con nhất định sẽ nói."
"Mẹ con bây giờ không còn nghiêm trọng nữa, nếu con bị sao sẽ khiến ba lại lo lắng. Ở Hải Thành nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó trở về, bằng không ba sẽ không an tâm. An Lan và nhà chúng ta cũng không phải người ngoài, phiền toái thì cứ phiền toái đi. Tiểu Ái không phải đang mang thai sao, chờ lúc đứa bé sinh ra, ba và mẹ con lại mang thêm ít quà mừng qua."
Tô Ngưng Mi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tuy nói ba của cô quan tâm cô là chuyện bình thường, nhưng mà, ông ấy giống như không muốn cho cô về nhà.
Cô không biết có phải là bản thân nghĩ nhiều hay không, hay là thật sự có gì đó.
Cô hỏi: "Ba, ba... sao giống như không muốn con trở về vậy?"
Ông Tô dù sao cũng là người từng trải, ông lập tức phản bác, dùng lời chính nghĩa nói: "Ai không cho con trở về, kẻ nào dám? Mi Mi à, ba chỉ có một đứa con gái là con. Con có thể thường xuyên quay về thăm ba và mẹ con hay không đều không quan trọng, chỉ cần con có thể bình an là chúng ta an tâm rồi."
Ông Tô nói một lúc lại khiến trong lòng Tô Ngưng Mi chua xót. Lúc cô ở nhà, cả nhà đều nuông chiều cô, ngay cả mấy đứa cháu cũng biết, cô mình là cô gái duy nhất trong nhà, nhất định phải bảo vệ tốt cô.
Ở trong nhà cô không phải chịu đến một nửa phần ủy khuất. Lấy chồng rồi, vì cô gả cho người không thuộc về mình, cả nhà lại áy náy nhiều hơn với cô, điều này khiến cho Tô Ngưng Mi cảm thấy có lỗi với bọn họ.
Thật sự cô cũng không có xui xẻo như vậy, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại như bây giờ, cũng không tệ.
Cuộc sống của một cô gái, cũng không nhất định phải có đàn ông.
Đương nhiên, nếu người đàn ông đó giống như Hạ An Lan, vậy cũng có thể có. Nhưng mà... ai cũng biết, điều đó là không thể nào.