Phần sau ông cụ nói gì, Tô Ngưng Mi cũng không có cẩn thận nghe, đại khái, đều là nhắc nhở cô chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt rồi trở về.
Cuối cùng chào tạm biệt nhau, Tô Ngưng Mi cúp điện thoại.
Cô hít thở sâu một hơi, đưa điện thoại di động cho Hạ An Lan: "Cảm ơn."
Hạ An Lan nhận lấy điện thoại: "Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn mì tôm rồi."
"Trở lại thành phố chúng ta đi ăn vài thứ."
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không cần, em đã ăn no rồi."
"Nhưng mà anh còn chưa ăn cơm, coi như là em đi cùng anh đi."
Hạ An Lan nói ra những lời này, khiến cho Tô Ngưng Mi thấy mình không thể nói bất cứ lời từ chối nào nữa, anh thật sự... làm cho người ta khó có thể kháng cự lại được.
Tô Ngưng Mi hỏi anh: "Tại sao đến giờ này rồi anh còn chưa ăn cơm? Cũng đã rất muộn rồi."
Thư ký giành lời nói trước: "Thị trưởng của chúng tôi phải tăng ca, còn nói ăn no rồi người dễ bị mệt mỏi, không thể tập trung tinh thần làm việc được, đói khát có thể làm cho người ta giữ được tỉnh táo."
Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn về phía Hạ An Lan, có chút không vui: "Sao có thể như vậy chứ, cảm giác đói rất khó chịu, anh cứ làm như vậy không phải là tự làm khổ mình sao?"
Hạ An Lan mỉm cười: "Không có cách nào, công việc hơi nhiều nên cần phải xử lý."
"Công việc và con người cái nào quan trọng hơn chứ? Tiểu Ái nói cũng đúng, cứ mải mê làm việc, đến lúc cơ thể suy sụp rồi, muốn điều trị tốt trở lại cũng rất khó khăn."
Thư ký cảm thấy rốt cuộc đã tìm được tri kỷ, thừa dịp Tô Ngưng Mi đang ở đây, thị trưởng không dám nổi giận, anh tranh thủ nói: "Đúng đúng đúng, tôi cũng hiểu điều này, nhưng là do thị trưởng của chúng tôi quyết định, tôi lại không dám phản đối. Ngài ấy thường xuyên như vậy, có đôi khi bận quá, cả ngày cũng chỉ ăn có một bữa cơm, lúc tăng ca buổi tối, uống trà đặc, căn bản không ăn gì cả."
Tô Ngưng Mi kinh ngạc nhìn Hạ An Lan: "Anh... thật quá đáng lo rồi, em nghĩ anh là một người hoàn hảo như vậy, đối với chính mình cũng có thể chăm sóc tốt, không ngờ anh lại như vậy đối với bản thân."
"Anh cho rằng anh là thần tiên sao, cả ngày chỉ có thể dựa vào tiên khí?"
Một phút trước, Tô Ngưng Mi cảm thấy Hạ An Lan chính là một nam thần hoàn mỹ, nhưng bây giờ nghe thư ký nói xong, cô mới nhận ra anh thực sự cũng chỉ là một người bình thường.
Cách nói này của Tô Ngưng Mi làm cho thư ký nghe xong, không nhịn được bật cười, lời này rất có ý tứ, dựa vào tiên khí, quả thật không tệ.
Trước kia hắn cũng thực sự cảm thấy thị trưởng của bọn hắn là một nam thần hoàn mỹ, có điều về sau ở cùng chỗ nhiều, hắn mới biết được, nam thần cái gì chứ, rõ ràng là một lão hồ ly nghìn năm.
Hạ An Lan day day cái trán: "Cậu ta nói khoa trương quá rồi, làm gì có chuyện nghiêm trọng như thế."
Tô Ngưng Mi hừ lạnh một tiếng: "Em thấy không khoa trương một chút nào, rõ ràng là rất nghiêm trọng. Một buổi tối không ăn, khẳng định nửa đêm đói không ngủ được, cứ tiếp tục mãi như vậy, nhất định sẽ bị đau bao tử đấy."
Hạ An Lan mỉm cười: "Anh thật sự không có việc gì, thân thể của anh rất khỏe mạnh."
"Anh bây giờ khỏe mạnh là bởi vì anh còn trẻ, thử qua vài năm nữa xem có vấn đề hay không."
Thư ký vừa lái xe vừa nghe hai người họ nói chuyện. Hắn lắc đầu thở dài, thị trưởng vậy mà lại có thể nghe người khác nhắc nhở như vậy, còn nghe rất cẩn thận, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Sau khi chờ Tô Ngưng Mi nói một lúc, trên mặt Hạ An Lan vẫn như trước không có chút nào không kiên nhẫn, từ đầu đến cuối đều mang theo mỉm cười dịu dàng, rất kiên nhẫn gật đầu: "Ừ, anh biết rồi, về sau nhất định sẽ chú ý."