Lá gan thư ký to lên, trêu ghẹo nói: "Để tôi nói cô biết, thị trưởng của chúng tôi như vậy, là do trong nhà chưa có bà xã. Nếu cưới phu nhân, có người quản, khẳng định sẽ không như vậy."
Trong lòng Tô Ngưng Mi tuy rằng có một chút không thoải mái, thế nhưng cô cũng hiểu được đúng là có chuyện như vậy.
Cô gật đầu: "Ừ, tôi cũng hiểu được là như thế. Nếu như kết hôn rồi, trong nhà có bà xã, liền có người lo lắng, mỗi ngày đều có ba bữa, có người thúc giục, về sau còn có con nữa, như vậy sẽ không còn dồn hết sức lực vào công việc."
Hạ An Lan đã nhìn nhiều Tô Ngưng Mi, lúc này lời cô nói là rất nghiêm túc, không có một chút nào giống như đang đùa.
Anh cười cười: "Kết hôn? Hay là thôi đi, có lẽ trong chuyện hôn nhân này, anh vẫn luôn không có duyên phận, nếu như gặp không đúng người, thì thà không kết hôn thì tốt hơn."
Trên mặt Tô Ngưng Mi trắng bệch, Hạ An Lan không phải là nói tình cảnh của cô sao?
Không có tình yêu, vội vàng kết hôn, chỉ có thể là một cái bi kịch.
Mà cô, vẫn còn chưa có bước ra khỏi được nơi bi kịch này, cũng không biết đến lúc nào mới có thể thật sự đi ra.
Không gặp được đúng người, vẫn là không nên kết hôn thì tốt hơn.
Một lúc sau, cô cười khổ, cúi đầu nói: "Anh nói rất đúng, nếu như gặp không đúng người, thì chuyện hôn nhân cũng sẽ chỉ kết thúc trong bi kịch mà thôi."
Hạ An Lan có chút hối hận về lời vừa rồi, nói xong anh mới nhớ tới chuyện của Tô Ngưng Mi.
Anh nói có lẽ đã làm cho cô nghĩ đến chuyện thương tâm của cô.
"Anh... thật có lỗi khi đã đề cập đến chuyện đau lòng của em."
Tô Ngưng Mi lắc đầu, nhún nhún vai: "Em thật sự không có thương tâm, dù sao việc đã đến nước này, với em mà nói, cuộc hôn nhân này tuy cũng không tốt, nhưng so với việc suốt ngày phải ở cùng một mái nhà với loại đàn ông cặn bã còn tốt hơn. Nhạc Bằng Trình đúng là một tên cặn bã, thế nhưng anh ta ở nước ngoài không có xuất hiện để em chán ghét, trong tay của em cũng có tiền, có thời gian, không hề cảm thấy vất vả."
Tô Ngưng Mi không có cảm giác mình đáng thương, trên đời này người đáng thương nhiều lắm, cô tính là gì chứ, hơn nữa cô đang rất vui vẻ đấy thôi.
Hạ An Lan hỏi cô: "Đoạn hôn nhân này là một sai lầm, em muốn tiếp tục sai nữa sao?"
Có điều trong lòng của anh có ý kiến gì hay không, làm một người bình thường, bất kể là ai, biết rõ Tô Ngưng Mi gặp phải chuyện này, đều hy vọng cô có thể rời khỏi Nhạc gia, sống cho bản thân.
Từ đầu tới cuối, cô là một người vô tội, người đàn ông kia gây ra tội lỗi, cô không nên chịu đựng.
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Em không biết, có lẽ sẽ vậy, thế nhưng em cảm thấy... đối với hôn nhân, em không nhìn thấy có hy vọng, vì vậy em mới cảm thấy, ly hôn hay tiếp tục nữa đều không quan trọng."
Hạ An Lan nhìn thấy trong đôi mắt luôn luôn trong suốt sáng ngời của Tô Ngưng Mi lộ ra vẻ mờ mịt, còn có tang thương không nên xuất hiện từ trên người cô, trong lòng của anh bỗng nhiên tê rần.
Anh vẫn cảm thấy cô nên giống như Thanh Ti vậy, vĩnh viễn đơn thuần, vĩnh viễn trong sạch, vĩnh viễn không có phiền não, trước sau chỉ giống như một thiếu nữ, không nên bị phiền não của trần thế làm cho ô nhiễm.
Loại tang thương này, thật sự không nên xuất hiện trên người cô.
Cô rất tốt, rất thiện lương. Hạ An Lan có chút không hiểu, vì sao một cô gái tốt như vậy, mà người đàn ông kia lại có thể phụ lòng.
Anh bỗng nhiên muốn hỏi cô một vấn đề mà có lẽ anh không nên hỏi.
"Nếu như có một ngày, có một người cho em thấy được hôn nhân vẫn còn tốt đẹp, em có muốn ly hôn không?"
Vấn đề này anh còn chưa do dự bao lâu liền hỏi đến.