"Không đau, chỉ là một vết thương nhỏ, cũng không tính là gì cả, anh không biết chứ lần đầu tiên em nấu cơm, dầu nóng còn bắn tung tóe lên mặt.
"Nấu ăn đúng là một việc rất vất vả, em ở nhà thường xuyên phải làm à?"
"Vâng, dù sao trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con em. Tuy cũng có thuê hai bảo mẫu, nhưng em là mẹ nó, cũng không thể để cho con của mình từ nhỏ đến lớn chỉ ăn cơm người khác nấu. Em cũng muốn cho nó biết, cơm của mẹ có mùi vị gì!"
Hạ An Lan nhìn cô nói: "Em đúng là người mẹ tốt."
Tô Ngưng Mi nhún nhún vai: "Em cũng chỉ có thể làm được cho nó những thứ này thôi. Dù sao... nó cũng không có cha, nếu em không cho nó nhiều yêu thương, vậy nó phải làm sao đây? Thôi không nói những chuyện đáng ghét này, ăn cơm thôi."
"Ừ, ăn cơm thôi."
Bữa tối ăn một cách yên lặng, Tô Ngưng Mi muốn đi rửa bát lại bị Hạ An Lan ngăn lại.
"Tay em bị thương, không nên động vào nước, để anh rửa bát cho." Tay Hạ An Lan cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Nhìn bóng lưng của anh, khuôn mặt Tô Ngưng Mi nhịn không được hiện lên vẻ si mê.
Cuộc đời này sao lại có người đàn ông tốt như vậy, những người đàn ông khác so với anh là gì chứ? Hoàn toàn không thể so được mà?
Gặp qua người ưu tú như vậy, về sau cô muốn ly hôn, muốn lập gia đình thì phải tìm hình mẫu như thế nào mới tốt đây?
Tô Ngưng Mi có chút hối hận, ngày hôm nay cô thật sự không nên cùng Hạ An Lan đi máy bay trở về. Nếu như cô vẫn luôn giữ thái độ đối địch với anh, vẫn nghĩ anh không phải là người tốt, bây giờ cũng sẽ không có tư tưởng này.
Hạ An Lan từ trong phòng bếp đi ra, thấy Tô Ngưng Mi đang ngẩn người, đi đến trước mặt cô cũng không có phản ứng.
Hạ An Lan xua xua tay trước mặt cô: "Đang nghĩ gì vậy?"
Tô Ngưng Mi vô thức nói: "Nghĩ sau này, nên gả cho mẫu đàn ông như thế nào."
Hạ An Lan sững sờ, lấy kiểu đàn ông như thế nào? Không phải lúc trước cô còn nói không ôm hy vọng với hôn nhân, vì sao bây giờ lại nghĩ sau này gả cho mẫu đàn ông như thế nào, chẳng lẽ nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi? Tâm tư của phụ nữ, thật đúng là thất thường.
Trong lòng anh chợt có chút không thoải mái, anh hỏi: "Vậy, nghĩ được chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi, chắc là không lấy ai được."
"Vì sao?"
"Bởi có lẽ em sẽ không tìm được một người giống như..." Tiếng của Tô Ngưng Mi chợt im bặt, bởi vì cô đã lấy lại tinh thần.
Ý thức được bản thân đã nói gì, Tô Ngưng Mi cảm thấy có chút mất mặt, vội vàng nói: "Anh.... anh tắm xong rồi sao?"
Vừa rồi cô chưa nói xong khiến cho Hạ An Lan cảm thấy hứng thú: "Vừa rồi em định nói gì?"
Tô Ngưng Mi hoảng loạn nói: "Không có gì, em vừa rồi không định nói gì cả, cả ngày hôm nay mệt nhọc, anh nhất định mệt chết phải không? Cũng đã muộn rồi, nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."
Cô không thể để cho Hạ An Lan biết là cô định nói, sau này có lẽ sẽ không gặp được một người đàn ông ưu tú như anh.
Hạ An Lan cũng không truy đến cùng: "Em cũng thế, nghỉ ngơi sớm chút đi, em có thể ở trong căn phòng lúc trước Tiểu Ái ở chứ?"
"Không cần, em có thể ở trong căn phòng lúc trước Thanh Ti ở." Phòng của Tiểu Ái là chỗ hai vợ chồng nhà người ta ở, cô cảm thấy mình vào ở không tốt lắm, ở trong phòng của Thanh Ti ổn thỏa hơn.
"Được, phòng ở đây em cứ tùy ý chọn."
Anh đưa Tô Ngưng Mi đến trước cửa phòng của Thanh Ti ở lúc trước: "Vậy... ngủ ngon! Nghỉ ngơi cho tốt."
Tô Ngưng Mi siết chặt ngón tay: "Anh, cũng thế... chúc ngủ ngon."