Con trai giống như rất suốt ruột, Tô Ngưng Mi nhíu mày: Đương nhiên là ở nhà của Hạ An Lan rồi.
Tin nhắn vừa gửi qua, chuông điện thoại Tô Ngưng Mi đã vang lên.
Cô lập tức cầm điện thoại lên nói: "Tiểu tử thối, sao con còn chưa ngủ, đợi mẹ trở về, nhất định sẽ tịch thu máy chơi game của con."
Có điều Nhạc Thính Phong lại không có một chút sợ hãi nào, cậu hỏi thẳng: "Mẹ đừng nói linh tinh nữa, bây giờ mẹ đang ở nhà của Hạ An Lan một mình à?"
Cậu khá là để chuyện này ở trong lòng.
Bây giờ Tô Ngưng Mi không hề thấy Hạ An Lan là một người xấu, vì vậy hiện cũng không lo lắng ở một mình cùng Hạ An Lan, cô nói: "Tất nhiên không phải, Hạ An Lan đưa mẹ trở về. Bác ấy cũng ở đây mà. Vốn mẹ muốn ở khách sạn không muốn phiền toái người ta, nhưng mà ông bà Hạ gia muốn bác ấy chăm sóc mẹ. Bác ấy nói mẹ ở khách sạn thì không biết ăn nói sao, vì vậy mẹ trở về cùng bác ấy."
Tô Ngưng Mi cảm thấy chuyện này không có gì sai, toàn bộ quá trình đều là Hạ An Lan chăm sóc cô, cũng không có gì vượt quá phận, ngược lại là cô ở nhà người ta mới đem thêm phiền toái.
Nhạc Thính Phong nghe xong chỉ muốn chạy đến trước mặt mẹ cậu, đem mẹ cậu lay cho tỉnh táo lại: "Tô Ngưng Mi, mẹ có thể biết suy nghĩ hơn một chút không? Dùng thêm cả đầu óc nữa được chứ? Bác ấy bảo không có cách nào ăn nói, vậy mà mẹ cũng theo bác ấy về nhà. Hôm nay có phải mẹ vứt não ở nhà không đem theo à. Con đã nói với mẹ rồi vậy mà đều quên cả, mẹ tránh xa bác ấy ra một chút cho con."
Nhạc Thính Phong cảm thấy từ góc độ của một người nam giới nhìn Hạ An Lan, chính là một người có tâm tư đen như than vậy. Kiểu đàn ông này cậu cũng đoán ra được, chỉ cần bác ta muốn cho dù là có nhiều hơn mười cái đầu, cũng không thể đấu lại được.
Nhất là mẹ cậu lại ngây ngốc đơn thuần như vậy, hoàn toàn là một người phụ nữ thật thà, bị chú ấy tính bán đi khéo cũng không biết.
Tô Ngưng Mi thở dài, con trai của cô, vẫn chưa hiểu rõ Hạ An Lan.
"Con đừng vội, không có xấu như con nghĩ đâu. Vốn mẹ muốn tránh xa một chút, nhưng bà ngoại con bị bệnh, mẹ vội vàng đi thăm bà. Nhưng hôm qua chuyến bay gần nhất đến Tô Thành lại không có. Vừa đúng lúc Hạ An Lan đi thủ đô có việc, buổi trưa phải đi, bác ấy lại có máy bay riêng, vì vậy mẹ mới đi cùng bác ấyđến Hải Thành."
Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng: "A, vậy sao đêm nay còn chưa tới thăm bà ngoại."
"Đây chẳng phải là ngoài ý muốn sao? Xuống máy bay bác ấy cho người lái xe đưa mẹ về Tô Thành. Vốn không định ở lại, nhưng ai ngờ vừa ra khỏi thành phố đi trên đường cao tốc lại xảy ra tai nạn xe cộ. May mắn mẹ phúc lớn mạng lớn, bằng không thì con không còn được thấy mẹ rồi nữa có biết không?"
Tô Ngưng Mi cảm thấy, chút nữa cần phải giải thích một chút với con trai, để cho nó đừng hiểu lầm về Hạ An Lan nữa, người ta thật sự là một người tốt.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, lập tức hỏi: "Vậy mẹ không sao chứ?"
"Đương nhiên mẹ không sao, bằng không thì ai đang nói chuyện với con đây."
"Nhưng mẹ không thể về nhà cùng bác ấy, đó là một con cáo già, mẹ không thể đùa được với bác ấy đâu. Đợi trời vừa sáng mẹ hãy đi khỏi đó, có biết chưa?" Nếu không phải vì trời tối, Nhạc Thính Phong sẽ bắt Tô Ngưng Mi rời khỏi ngay bây giờ.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, quỷ mới biết sẽ phát sinh cái gì? Nếu xảy ra thật, cậu cũng không ngăn được.
Tô Ngưng Mi ngồi ở giường nghiêm túc nói: "Con trai, con thật sự hiểu lầm Hạ An Lan rồi. Con nói xem một người ưu tú như anh ta, muốn có kiểu phụ nữ như nào chẳng được, cần gì phải có ý khác với một người phụ nữ đã kết hôn như mẹ?"