Tô Ngưng Mi nghiêng người đứng không vững, muốn đứng vững lại, thế nhưng nước đổ đã chảy tới dưới chân.
Sau lưng truyền tới một tiếng: "Cẩn thận."
Hạ An Lan sợ Tô Ngưng Mi sẽ trượt chân, ngã vào miếng thủy tinh làm bản thân bị thương, một tay kéo cô đến chỗ an toàn, chỉ là lực kéo có vẻ hơi lớn, liền đem cô kéo vào trong ngực của anh.
Hạ An Lan vội hỏi: "Em có sao không? Có bị bỏng không?"
Tô Ngưng Mi còn chưa hoàn hồn, thở gấp hai cái: "Không có việc gì, không có việc gì... nước chưa rơi vào mu bàn chân..."
Vừa rồi cô thật sự bị hù dọa, nửa đêm canh ba, cô tưởng Hạ An Lan đã ngủ rồi, không nghĩ tới anh lại đột nhiên bất ngờ xuất hiện ở sau lưng.
Hạ An Lan nhìn thấy mặt của Tô Ngưng Mi vẫn còn hơi trắng bệch, nhìn qua hẳn là đã bị kinh sợ, anh vội nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi dọa em rồi, anh nên chào hỏi trước với em."
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không sao, không sao đâu, là do em không chú ý, em..."
Cô bỗng nhiên thấy hình như có chút gì đó không thích hợp, bởi vì ngực cô có chút khó chịu. Nguyên nhân là vì... vì... cánh tay đang giữ ngang ngực, vô tình đặt vừa vặn ở nơi mềm mại trên ngực cô.
Nhận thấy điều này, nhiệt độ trên mặt Tô Ngưng Mi chợt tăng vọt, khiến cho cô đỏ mặt đến tận mang tai, muốn nhắc nhở, lại không biết nên nói như thế nào.
Cái này nếu nói thì không khỏi quá khó xử, nhưng nếu như không nói... không nói, lại càng xấu hổ.
Sau khi do dự Tô Ngưng Mi nhỏ giọng nói: "Cái đó... anh... anh, nếu không thả trước... thả em ra trước đã... em không có việc gì..."
Hạ An Lan sững sờ cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện, tay của mình đặt vào chỗ thật khéo quá đi, vậy mà lại đặt lên... ngực người ta, trách không được vừa rồi thấy có cảm giác mềm như vậy.
Chỉ là chuyện này, nói đơn giản chút là anh cứu người, nhất thời không có chú ý, nói khó nghe, đó là đùa giỡn lưu manh a!
Khóe miệng Hạ An Lan giật giật, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ khuôn mặt anh đang ửng đỏ.
Anh không lập tức buông ra, mà là chậm rãi tự nhiên buông, đỡ lấy vai cô đợi cô đứng vững, sau đó lùi về phía sau một bước: "Thật sự xin lỗi, anh... vừa rồi nhất thời không chú ý, mạo phạm rồi."
Lời này, Hạ An Lan thật sự nói rất nghiêm túc, còn là lần đầu anh làm chuyện như vậy.
Tô Ngưng Mi xấu hổ đến mức dường như có thể bốc khói, cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, vuốt vuốt lại tóc, nói: "Không sao, không sao... cái đó, khụ... đã muộn rồi, sao anh còn chưa ngủ?"
Bầu không khí rất lúng túng, hai người đứng ở trong phòng khách, cô nam quả nữ, vừa rồi lại xảy ra chuyện như vậy, hai người đều cảm thấy rất xấu hổ.
Hạ An Lan còn đỡ, anh là người giỏi ngụy trang, mặc kệ trong lòng chấn động như thế nào, trên mặt đều hiện lên vẻ bình tĩnh, dù vừa rồi có chút luống cuống, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Anh nói: "Vừa nhận hai cuộc điện thoại, xử lý một ít chuyện, hơi khát nước nên... xuống uống ngụm nước..."
Ngực của Tô Ngưng Mi hơi âm ỉ đau, vừa rồi Hạ An Lan dùng sức hơi lớn, mặt cô lại càng đỏ lợi hại, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em... cũng vậy..."
Hạ An Lan liếc nhìn đống hỗn độn ở sau cô: "Em ra ghế ngồi trước đi, để anh dọn dẹp chỗ này, cẩn thận dưới chân."
"A... được..."
"Đi bên này, cẩn thận miếng thủy tinh đâm vào chân."