Tô Ngưng Mi gật gật đầu, vượt qua những mảnh thủy tinh kia, đến ghế sofa ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống cô liền che mặt, vốn là muốn nói để cô lên lầu trước, nhưng anh vừa nói xong, cô liền quên luôn bản thân mình định nói gì, cứ như vậy mà nghe theo anh ngồi xuống đây rồi.
Tô Ngưng Mi nghe thấy cách đó không xa tiếng dọn dẹp, quay đầu nhìn qua, dưới ánh sáng lờ mờ, bộ ngủ anh mặc màu sắc và kiểu dáng giống với cô, rõ ràng là đang quét mảnh thủy tinh trên mặt đất. Chỉ là công việc vặt trong nhà, anh lại có thể làm cho người ta cảm thấy việc anh làm thật đúng là đẹp mắt đẹp lòng.
Tô Ngưng Mi ôm mặt, lại một lần nữa cảm khái, trên đời này sao lại có người đàn ông hoàn mỹ như vậy, đây không phải là đang giày vò các cô gái mà anh gặp qua sao?
Thật không biết, sau này còn có thể ở chung với người đàn ông khác như thế nào.
Hạ An Lan quét dọn sạch sẽ mảnh thủy tinh ở trên mặt đất, lấy cây lau nhà lau sạch nước trên mặt đất.
Sau cùng anh lấy ra hai cái ly nữa, rót hai cốc nước, đưa một cốc nước đến trước mặt Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi nhận lấy: "Cảm ơn."
Hạ An Lan ngồi xuống bên trái cô: "Không ngủ được sao?"
Do ở vị trí này, có thể giúp anh dò xét Tô Ngưng Mi dễ hơn.
Cô mặc áo ngủ của anh trên người, cùng kiểu, cùng màu, như là... đồ ngủ đôi.
Vóc dáng cô vốn cũng không cao, mặc áo ngủ của anh, càng lộ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, ống tay áo và quần đều kéo lên rất nhiều, lộ ra làn da trắng nõn, như là đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn.
Nét ửng đỏ trên mặt cô còn chưa tản ra, ánh mắt yêu kiều, không dám nhìn anh, sau khi uống một chút nước, trên môi hiện ra một lớp nước bóng sáng, trắng mịn mê người, thậm chí có một loại phong tình không nói ra được, vẻ ngượng ngùng của cô gái trẻ, vẻ quyến rũ của người phụ nữ thành thục, ở trên người cô hiện ra vô cùng tinh tế.
Nhất là cổ áo, quá rộng, cho dù là khuy áo đã cài hết nhưng vẫn rất rộng đối với cô, từ góc độ của anh, mơ hồ có thể trông thấy, một mảng da lớn trắng nõn, còn có cả cái khe rãnh mơ hồ kia.
Hạ An Lan nhìn một chút, trong lòng bỗng nhiên có chút ngứa, giống như có rất nhiều sợi lông chim đang mơn trớn ở trên, cảm giác ngứa rất nhẹ, nhưng càng lúc càng sâu.
Mà anh, không nghĩ được phải làm sao để ngăn cản cái cảm giác lạ lẫm này.
Anh nghiêng người, thay đổi tư thế ngồi.
Tô Ngưng Mi uống hai ngụm nhỏ, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, cô vốn không có hồi hộp như vậy, thế nhưng, Hạ An Lan thoáng gần một chút, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp rồi.
"Cũng... không phải chỉ vì có chút khát nước mà anh đi xuống chứ, đêm qua anh cũng không có ngủ, chẳng lẽ... anh không buồn ngủ sao?"
Hạ An Lan thật sự là rất mệt, anh vô cùng đau đầu kịch liệt, thế nhưng công việc quá nhiều, muốn nghỉ ngơi, nhắm mắt lại cũng rất nhiều chuyện.
Anh cười cười: "Có lẽ là chịu đựng hơi quá đi, tuy rằng mệt, nhưng mà thật sự không ngủ được."
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu, trông thấy đáy mắt của Hạ An Lan có một mảng màu xanh nhạt, trong mắt cũng có tơ máu, trên mặt rất mệt mỏi, cô nói: "Anh cứ như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi mất."
"Anh cũng quen rồi." Hạ An Lan lười biếng tựa vào ghế, hai chân duỗi tùy ý, tóc có chút lộn xộn, quần áo ngủ trên người rộng thùng thình, khiến anh thoạt nhìn có thêm vài phần nhu hòa hơn so với ban ngày.
Ban ngày, dù anh có cười như thế nào, cũng khiến cho Tô Ngưng Mi cảm thấy có chút khoảng cách, nhưng anh bây giờ, lại giống người bình thường hơn một chút.
Cô cảm thấy, dường như không còn khoảng cách xa như vậy với anh.
Tô Ngưng Mi cho rằng Hạ An Lan như vậy thật sự làm cho người ta rất lo lắng: "Nếu như, hai bác Hạ biết, nhất định sẽ đau lòng..."