"Anh về sau... ít nhiều cũng nên chú ý một chút đi, cho dù là cơ thể làm bằng sắt đá, cũng không được coi thường chịu đựng như vậy chứ?"
Hạ An Lan bỗng nhiên cười một tiếng, cô đang quan tâm anh đúng không, nghe xong thật sự khiến trong lòng của anh có chút ấm áp, rất thoải mái.
Đầu anh hơi nghiêng, nhìn Tô Ngưng Mi nói: "Có ai đã nói với em chưa, thoạt nhìn em một chút cũng không giống người đã có con."
Nhìn qua, cô giống một thiếu nữ đơn thuần ngây thơ, không rành thế sự, đối với thế giới hiểm ác này còn chưa hiểu, trong lòng trước sau đều sạch sẽ sáng sủa.
Mới ở chung một ngày này, cô đã cảm thấy anh là một người quân tử, nếu như... anh thực sự làm chút gì đó với cô, không biết cô còn cho rằng anh là người tốt nữa không.
Ý niệm tà ác này trong đầu, làm cho Hạ An Lan cảm thấy rất thú vị.
Tô Ngưng Mi sờ sờ mặt của mình: "Thật... sao?"
Hạ An Lan gật đầu, không nói gì.
Hai người lại rơi vào trầm mặc, Tô Ngưng Mi yên lặng uống nước, trong lòng cô suy nghĩ chủ đề để có thể mở miệng, thế nhưng đầu óc chưa đủ dùng, không nghĩ ra được.
Hạ An Lan cũng không nói chuyện, anh cứ nhìn Tô Ngưng Mi như vậy, cũng không tránh né.
Tô Ngưng Mi bị nhìn đến không thoải mái, như ngồi trên đống lửa, thật sự không ngồi yên nổi, cô rốt cuộc cũng mở miệng: "Em... ngày mai còn phải quay về Tô Thành, em... em lên trước đi ngủ, anh cũng mau nghỉ ngơi đi, nếu như... không ngủ được, thì... thì..."
Một tay Hạ An Lan chống lấy cằm: "Thì làm sao đây?"
Tô Ngưng Mi nuốt nuốt nước miếng, cô ấp úng một lúc rồi nói: "Thì... đếm cừu, ừ, biện pháp này thật sự... vẫn có chút tác dụng đó."
Hạ An Lan nhịn không được cười thành tiếng, gật đầu: "Đếm cừu, đếm... cừ, ừ... anh sẽ nhớ kỹ cái biện pháp này, thử một chút cũng không tệ, nói không chừng, thực sự sẽ có tác dụng."
Tô Ngưng Mi xấu hổ, cô cảm thấy ánh mắt của Hạ An Lan nhìn cô, dường như có thể làm cô tan ra.
"Em... em lên lầu đây, mai gặp."
"Mai gặp."
Tô Ngưng Mi buông chén nước, đứng dậy vội vàng muốn lên lầu, cô đi rất nhanh, giống như trốn chạy để thoát chết, cô cũng không biết sao, ánh mắt của Hạ An Lan nhìn cô, làm cho trong lòng cô có một loại cảm giác không nói lên lời, giống như có chút gì đó thay đổi.
Thế nhưng mới đi được một nửa cầu thang, Tô Ngưng Mi đã dừng lại.
Ngộ nhỡ Hạ An Lan vẫn không ngủ được thì phải làm sao? Anh đã thức cả đêm rồi, nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ sinh bệnh nha.
Hạ An Lan thấy Tô Ngưng Mi đứng ở trên cầu thang, không di chuyển, cô đang ngọ nguậy, khóe môi của anh hiện lên mỉm cười, muốn nhìn một chút xem, cô định làm gì.
Khoảng chừng qua năm phút, Tô Ngưng Mi cuối cùng vẫn là cắn răng đi xuống.
Cô đi chậm rì rì đến trước mặt Hạ An Lan: "Anh.... thật sự không ngủ được sao? Đau đầu không?"
Hạ An Lan gật đầu: "Có chút đau..."
"Vậy... vậy nếu không để em xoa bóp đầu cho anh đi, em có biết một chút, có thể giảm được một ít đau đầu của anh."
Đuôi lông mày của Hạ An Lan nhướng nhẹ, gật đầu: "Được... vậy thì cảm ơn em rồi."
Tô Ngưng Mi hít một hơi sâu, cô tự nói với mình, không có chuyện gì đâu, chỉ là giúp anh mát xa đầu một chút, coi như là báo đáp anh đã chiếu cố một đoạn đường này, còn chứa chấp cô ở lại hôm nay nữa.
Tô Ngưng Mi xoa xoa tay, chờ ngón tay nóng lên, mới mát xa cho Hạ An Lan.
"Anh đau đầu là do một thời gian dài không được nghỉ ngơi, đại não chịu không nổi, nếu như cảm thấy buồn ngủ, anh phải tranh thủ nhắm mắt lại ngủ, tuyệt đối không được nhịn."
Hạ An Lan: "Ừ... được..."