Anh còn chưa dứt lời, Tô Ngưng Mi đã bụm mặt chạy lên lầu.
Vui vẻ trên mặt Hạ An Lan càng sâu, hôm nay không cần phải đi làm, ở trong nhà, dường như cũng rất vui vẻ,
Từ lúc Tô Ngưng Mi xuống lầu, anh đã bắt đầu nhìn bờ vai cô, nửa hai hiện ra, vẻ mặt ngây thơ, bản thân mang phong tình cũng không tự biết.
Hạ An Lan càng lúc càng thấy, Tô Ngưng Mi có lẽ sẽ mang đến cho anh rất nhiều nụ cười.
Ở trước mặt cô, vẻ bình tĩnh của anh đã giảm xuống rõ rệt.
Tô Ngưng Mi chạy thẳng một đường lên lầu, đóng cửa, xông vào toilet.
Vào đến toilet, Tô Ngưng Mi mới thả tay của mình ra, cô nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, kêu rên lên một tiếng.
Thật là mất mặt, quá xấu hổ đến chết người ta rồi, lúc cô xuống lầu quần áo không chỉnh tề, lộ ra cả bờ vai rồi mà chính cô lại không biết.
Vừa nghĩ tới việc bờ vai cô trần trụi ở trước mặt Hạ An Lan đi lại lâu như vậy, cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, thật là muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Vẻ mặt của Tô Ngưng Mi đau khổ, nhăn nhó trong gương: "Xong rồi, anh ấy nhất định cho rằng, mình cố ý quyến rũ anh ấy, nói không chừng sẽ nghĩ mình là một cô gái không đứng đắn... Thật vất vả mới có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng anh ấy, vậy mà toàn bộ đều không còn nữa rồi..."
Bây giờ Tô Ngưng Mi vô cùng tuyệt vọng, tại sao cô lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ.
Cô rõ ràng không có ý đó, việc này khẳng định sẽ khiến Hạ An Lan nghĩ cô không phải là một cô gái tốt.
Tuy cô biết rõ khoảng cách của mình và nam thần rất xa, cô cũng không nghĩ tới có thể cùng anh phát sinh cái gì, chỉ là cô tuyệt đối không mong muốn trong lòng nam thần cô là loại con gái đó.
Cô hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng Hạ An Lan.
Nhưng xem ra bây giờ, đã hoàn toàn không thể được.
Tô Ngưng Mi cũng không biết phải làm sao để có thể xuống dưới gặp anh, lúc này cô thật sự muốn rời khỏi đây.
Cô rõ ràng không dám có ý tứ kia, nhưng bây giờ Hạ An Lan khẳng định không cho là như vậy rồi.
Tô Ngưng Mi cắn cắn ngón tay, phải làm thế nào cho tốt đây? còn có thể gặp người được sao?
Về sau cô cũng không dám đi gặp Tiểu Ái rồi, cũng không dám đi gặp hai bác nhà Hạ gia. Nếu để cho bọn họ biết, cô "có ý định" quyến rũ anh trai, con trai họ, sẽ không biết nghĩ cô như thế nào nữa, không chừng cũng không cho cô gặp Thanh Ti thì coi như xong rồi.
Vào lúc Tô Ngưng Mi đang vô cùng uể oải, Hạ An Lan ở dưới lầu nhận một cuộc điện thoại.
"Alo..."
Bên ngoài tiếng sấm vang lên từng đợt, mưa rào rào như thác nước, thế nhưng hết lần này đến lần khác tâm tình của Hạ An Lan đều vô cùng tốt.
Anh ngồi trên ghế sofa, cầm lấy điện thoại, trong loa truyền đến một âm thanh không được thiện ý.
"Mẹ của cháu đâu?"
Hạ An Lan nhíu mày, mở miệng ra là hỏi mẹ của mình, xem ra... là thiếu niên kia rồi.
Anh giống như không nghe thấy sự không thiện ý trong lời Nhạc Thính Phong, hỏi: "Là Thính Phong sao?"
Nhạc Thính Phong tiếp tục hỏi: "Mẹ cháu đâu rồi?"
Hạ An Lan nhớ tới bộ dáng trốn lên lầu của Tô Ngưng Mi, trong mắt hiện ra vui vẻ: "Cô ấy a... ở trên lầu..."
Vừa rồi cũng chạy rất nhanh đi.
"Cháu gọi vào điện thoại của mẹ cháu sao không có người nhấc máy?" Nhạc Thính Phong nói chuyển với Hạ An Lan không có một chút lễ phép nào.
Sau khi Nhạc Thính Phong rời giường, vô tình nhìn qua dự báo thời tiết sáng sớm, biết được ở Hải Thành hôm nay có bão, vì vậy cậu vội vàng gọi điện thoại cho Tô Ngưng Mi, thế nhưng không có ai nhấc máy, việc này khiến cậu thấy lo lắng, nhớ tới điện thoại nhà Hạ An Lan, liền gọi tới, nghe được âm thanh của hắn, tâm tình của Nhạc Thính Phong vô cùng khó chịu.