"Hôm nay ở chỗ hai người có bão, có phải mẹ của cháu không đi được không?
Hạ An Lan hỏi: "Cháu thấy ở thời điểm này, cháu hy vọng để cho cô ấy đi mạo hiểm ư?"
"Đương nhiên là không, nhưng cháu cảm thấy mẹ cháu ở cùng bác lại càng mạo hiểm hơn." Dù sao trong lòng của cậu nghĩ, Hạ An Lan này tuyệt đối không phải là người tốt, mẹ cậu lại là một người ngốc như vậy, làm sao mà đấu nổi lão hồ ly này.
Tiếp tục ở lại đó, quỷ mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nói không chừng, không quá vài ngày, thật sự sẽ tìm ba dượng cho cậu.
Có điều, cậu tuyệt đối không hy vọng ba dượng là Hạ An Lan.
Hạ An Lan cảm thấy hai mẹ con này đều rất thú vị. Anh cũng đang không có việc gì, định bụng sẽ hàn huyên một chút với thiếu niên này: "Cháu có phải có ý kiến gì với bác không?"
"Nhìn bác không vừa mắt không được sao?"
Hạ An Lan...
Được rồi, đứa bé này trả lời thật là thẳng thắn!
"Đương nhiên được, chỉ là... bác có thể hỏi một câu tại sao không?"
Hạ An Lan sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ gương mặt này làm cho người ta rất chán ghét sao? Vì sao Nhạc Thính Phong lại không thích anh như vậy?
Hình như anh chưa từng đắc tội gì với tiểu tử kia mà?
Có thể a, nhưng cháu sẽ không nói cho bác biết, mẹ của cháu bây giờ đang ở nhà chú, cháu hiện cũng không có khả năng tới. Cháu chỉ hy vọng bác có thể đừng chăm sóc mẹ cháu như vậy. Bác không phải người đàn ông thích hợp với mẹ cháu. Mẹ cháu cũng không phải người thích hợp với bác. Bác tốt nhất đừng có truyền đạt bất cứ cái gì khiến cho mẹ cháu hiểu nhầm đó là tín hiệu. Thị trưởng Hạ, cháu hy vọng bác nhỡ kỹ một việc, mẹ của cháu là một người phụ nữ đã kết hôn."
Nhạc Thính Phong vốn không muốn nói những điều này, thế nhưng, Hạ An Lan là một người thông minh như vậy, có quanh co lòng vòng thì hắn vẫn sẽ biết.
Nếu đã như vậy, cần gì phải che che giấu giấu nữa, còn không bằng nói thẳng ra.
Ngón tay Hạ An Lan khẽ động, anh thật không nghĩ tới, thằng nhóc này vậy mà có thể trưởng thành sớm đến trình độ này.
Anh cảm thấy rất thú vị, cười nói: "Nếu như bác nhớ không lầm, cháu năm nay vẫn chưa đến 12 tuổi đúng không?"
Tiếng của Nhạc Thính Phong lạnh lùng: "Bác không cần nhấn mạnh tuổi của cháu. Đừng có nói cháu tuổi nhỏ không hiểu, hiểu hay không đều không liên quan gì đến tuổi tác. Bác lớn tuổi, nhưng cũng không phải bác hiểu được cái gì là ái tình. Nếu bác muốn thì bây giờ khéo đã có con lớn hơn cháu đi."
Hạ An Lan...
Thằng nhóc này có thể đừng nói trúng tim đen như vậy không, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện sắc bén như thế, rất không đáng yêu a!
Anh hỏi Nhạc Thính Phong: "Mẹ của cháu kết hôn, nhưng hôn nhân của cô ấy không phải là không hạnh phúc sao? Chẳng lẽ cháu muốn nửa đời sau của cô ấy vĩnh viễn sống trong tuyệt vọng sao?"
"Cháu đương nhiên không hy vọng như thế, về sau cháu sẽ thuyết phục mẹ cháu ly hôn. Cháu sẽ để cho mẹ tìm ba dượng cho cháu. Nhưng mà... người đó, cháu không muốn là bác, cũng không thể nào là bác. Nếu như biết rõ kết quả là gì, thì cháu nghĩ bác tốt nhất đừng lãng phí thời gian lên người mẹ cháu. Mẹ của cháu rất đơn giản, không phải người đa mưu túc trí gì. Mẹ cũng không thông minh, không chơi đùa được với bác. Vì vậy, cháu khuyên bác nên hạ tay xuống, đừng... động tới mẹ cháu."
Tuổi của Nhạc Thính Phong, cùng với lời nói này của cậu không hợp nhau một chút nào. Hạ An Lan vốn chỉ cho rằng cậu bé là một thiếu niên, nhưng bây giờ anh đã đem cậu bé đối đãi như một người đàn ông.
Anh hỏi Nhạc Thính Phong: "Cháu thật sự xác định như vậy, bác và mẹ cháu không thích hợp?"
Nhạc Thính Phong không lưỡng lự: "Đương nhiên không thích hợp, bác có thấy qua một con thỏ kết hôn với một con hồ ly sao?"
Hạ An Lan cười nghẹn ngào, cái ví dụ này... rất ấn tượng đấy.