Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Cậu khư khư ôm chặt cái đĩa, an ủi chính mình, lần này đến cũng không uổng công, ít nhiều cũng được đĩa thịt viên, nhìn thấy ánh mắt của thị trưởng đại nhân chưa? Cả đĩa thịt viên này cũng không muốn cho.

Sau khi hiểu rõ tình hình, thư ký vội vã rời khỏi: “Thị trưởng, Tô tiểu thư vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tạm biệt.”

Tô Ngưng Mi gật đầu: “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”

Thư ký dùng áo mưa bọc quanh đĩa thịt viên vẫy tay tạm biệt Tô Ngưng Mi. Cậu mang đôi giày đi mưa bước qua khu ngập nước đến bắp chân, được người trên thuyền kéo lên, sau đó rời khỏi.

Tay Hạ An Lan đặt trên vai cô: “Bên ngoài lạnh, vào trong đi.”

Vai Tô Ngưng Mi khẽ run lên, gật đầu: “Ờ... Được...”

Hạ An Lan đóng cửa, mưa gió đều bị ngăn ở bên ngoài, trong phòng khách dường như phút chốc đã ấm lên vài độ.

Tay của Hạ An Lan tự nhiên buông xuống khỏi vai Tô Ngưng Mi, anh nói: “Em dùng đèn pin soi giúp anh, để anh quét dọn mảnh thủy tinh dưới đất cho sạch, em cứ đứng đó đừng nhúc nhích nhé.”

“Dạ...” Tô Ngưng Mi thật sự nghe lời đứng ở đó chẳng nhúc nhích gì, dùng đèn pin soi cho Hạ An Lan.


Đợi sau khi anh quét dọn mảnh thủy tinh xong, bỏ rác vào thùng, cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Hạ An Lan bước đến trước mặt cô, giơ tay búng nhẹ vào trán cô: “Đã quét xong rồi, còn không nhúc nhích.”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, che trán mình lại: “Hả... Xong rồi...”

Sao cô lại cảm thấy Hạ An Lan hình như càng ngày càng thân mật với cô, tuy không có cử chỉ quá đáng nào, nhưng, cái này... Nhưng những cử chỉ nhỏ như đặt tay lên vai, sờ sờ tóc, búng trán, đều là những việc mà những người rất thân rất thân mới được làm.

Hạ An Lan làm như thế, sẽ khiến cô hiểu lầm.

Đêm đã rất khuya, Hạ An Lan đứng trước mặt cô, khiến cô thở dốc, cô hỏi anh: “Anh... Vẫn chưa anh tối phải không?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Ừ, giờ rất đói, trong nhà có đồ ăn phải không?”

“Có... có, em... Em đi mở bếp hâm nóng lại.” Tô Ngưng Mi liền bước vội vào bàn ăn.


Hạ An Lan đi phía sau: “Đi từ từ thôi, không vội, để anh giúp em.”

Tô Ngưng Mi liền nói: “Anh không cần giúp em, anh đi thay quần áo ướt trên người trước đi, em nấu chút trà gừng cho anh, để tránh cảm lạnh.”

“Được.”

Đợi sau khi Hạ An Lan thay đồ xong, Tô Ngưng Mi đã tìm thấy một nồi lẩu trong bếp, bỏ nước lẩu vào, vậy sẽ có thể ngồi trên bàn ăn vừa ăn vừa nhúng lẩu.

Cô nhìn Hạ An Lan nói: “Anh đợi một chút, một lát nữa thôi, trà gừng sắp nấu xong rồi.”

Chẳng mấy chốc, Tô Ngưng Mi đem một bát trà gừng đưa đến trước mặt Hạ An Lan: “Mau uống đi, tuy mùi vị không ngon, nhưng có hiệu quả trừ hàn rất tốt. Anh đã dầm mưa cả ngày, hàn khí trên người chắc chắn rất nặng.”

Hạ An Lan ngửi thấy mùi gừng hơi nồng, có chút không muốn uống: “Anh... Thật ra, không cần uống cái này, sức khỏe anh rất tốt, rất ít khi bị bệnh.”

Tô Ngưng Mi xụ mặt: “Sức khỏe có tốt đi nữa, cũng không thể không yêu quý bản thân như vậy, mau uống đi, uống xong chúng ta có thể ăn cơm rồi. Nếu anh chê mùi vị không ngon, không sao, em đã chuẩn bị kẹo cho anh, đây chắc là lúc trước Thanh Ti thường ăn, chỉ cần anh uống xong, em sẽ đưa kẹo cho anh ngay.”

Cô giống như đang dỗ con trai mình uống thuốc vậy, nên mới có thể lấy kẹo làm quà.

Hạ An Lan cười không được khóc cũng không xong. Trong mắt cô, rốt cuộc anh là người ấu trĩ đến mức nào chứ.

Nhưng, Hạ thị trưởng đã trưởng thành, vẫn đồng ý: “Được rồi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận