Hạ An Lan dưới ánh nến, trên người như được khoác lên một lớp ánh sáng thuần khiết vậy, khiến người khác nhìn thấy chỉ cảm thấy tự thẹn kém người, Tô Ngưng Mi chính là một trong số đó.
Cô cảm thấy bản thân với người đàn ông ưu tú như vậy, đã có suy nghĩ không thuần khiết, đúng là có chút cầm thú.
Hạ An Lan mỉm cười, mắt anh nhìn thấy Tô Ngưng Mi không nhúc nhích: “Vì anh đã hứa với em, không thể thất hứa.”
Tô Ngưng Mi vội tránh khỏi ánh mắt của anh, không được, sắp chịu không nổi rồi. Một ánh mắt bình thường của anh, cũng khiến cô có ảo giác hình như trong mắt anh, cô chính là tất cả của anh.
Cô hít thở sâu hai cái, để tránh bản thân thất lễ, rồi nhỏ giọng hỏi: “Chỉ là vì... Không muốn thất hứa sao?”
Lúc thư ký nói những lời này, cô chỉ cảm động, nhưng bây giờ cô nghĩ kỹ lại, anh với tất cả những việc bản thân hứa, đều như vậy hứa được sẽ làm được, vậy... Chẳng phải đối xử đặc biệt với cô, người ta chỉ là không muốn thất hứa với người khác mà thôi.
Hạ An Lan: “Cái gì?”
Tô Ngưng Mi vội vã lắc đầu: “Không có gì, em nói... Thật ra, thật ra anh không cần để ý như vậy, tình hình ngoài ý muốn như hôm nay, em có thể hiểu mà. Anh mạo hiểm trở về như vậy, ngược lại làm cho người khác lo lắng.”
Nụ cười của Hạ An Lan đột nhiên tươi hơn: “Khiến em lo lắng rồi. Lần sau, anh sẽ chú ý.”
Nụ cười của anh là thật lòng, cười từ đáy mắt.
Vì, cô đang lo cho anh, cô để ý đến an nguy của anh, điều này khiến Hạ An Lan rất vui, không có lý do gì, chỉ là vui vẻ đơn thuần.
Dường như từ sau khi gặp Tô Ngưng Mi, số lần Hạ An Lan cười đơn thuần vì vui ngày càng nhiều hơn.
Nồi lẩu sôi lên, nổi bọt lên, phát ra tiếng sùng sùng sùng sục.
Tô Ngưng Mi đã pha sẵn nước chấm cho Hạ An Lan: “Cái này chưa bỏ ớt, nếu anh thích ăn cay một chút, thì bỏ thêm vào."
Cô cũng không biết Hạ An Lan có thích ăn cay không, nên mới không dám bỏ.
Anh nhìn Tô Ngưng Mi nói một câu, có chút ẩn ý, nói: “Cảm ơn, thật ra, anh không kén ăn đâu. Anh... rất dễ nuôi.”
“Hả?” Tô Ngưng Mi sững sờ.
Hạ An Lan cười nói: “Khi ăn lẩu, phải uống rượu, mấy chai rượu này của anh vẫn chưa uống, em muốn uống rượu nho hay rượu trắng?”
Tô Ngưng Mi cũng không hiểu câu nói lúc nãy của anh là có ẩn ý khác, cô nói: “Ăn lẩu vẫn là uống rượu trắng là ngon nhất, chỉ là... tửu lượng của em không được tốt.”
“Không sao, uống ít thôi, thời tiết như thế này, uống một chút, làm ấm người cũng tốt mà.”
Hạ An Lan lấy một chai rượu trắng được cất trong quầy ra, lại lấy thêm hai ly rượu.
Anh rót hai ly, đưa một trong số đó cho Tô Ngưng Mi: “Ăn chút gì trước đã, rồi hẳn uống, rượu này độ cồn rất cao, tốt nhất đừng để bụng trống mà uống.”
Tô Ngưng Mi ngửi thấy mùi rượu thơm nức mũi, hương thơm mát lạnh, cô hít một hơi dài: “Thơm quá... Rượu này, đã cất nhiều năm rồi phải không?”
“Nghe nói đã hơn 20 năm rồi.” rượu ở nhà Hạ An Lan không nhiều, nhưng lấy ra một chai bất kỳ nào cũng là rượu ngon, đều được người ta tặng, không phải hối lộ, chỉ là những quan viên quan hệ tốt một chút, bình thường hay tặng, quà giữa bạn bè với nhau thôi, không được xem như quà hối lộ.
Tô Ngưng Mi không thích uống rượu, nhưng ngửi thấy mùi thơm của chai rượu này đã không kìm lòng được thử một ngụm, “20 năm à, vậy quả là rượu ngon. Ba em rất thích rượu trắng, bình thường ông hay cất lại vài chai rượu ngon, không nỡ uống. Hôm nay nếu có ông ở đây, chắc chắn sẽ rất vui.”
Hạ An Lan nhíu mày, thích uống rượu? Điểm này anh sẽ nhớ kỹ, có lẽ… sẽ có ngày dùng đến.