Nếu tay không bị thương, chắc chắn anh sẽ đến tiễn cô một đoạn.
Nhưng, dựa theo tính khí của Tô Ngưng Mi, nếu biết tay anh bị thương, chắc chắn sẽ yêu cầu ở lại chăm sóc anh.
Tuy anh cũng muốn, nhưng, hai bác Tô gia chắc cũng rất nhớ con gái. Cô cứ ở mãi bên này, chắc họ sẽ không vui, nói không chừng còn trách anh.
Thư ký len lén buông tay, hai người này ai cũng không chịu chủ động nói.
Phía Tô tiểu thư, trong lòng người ta có chướng ngại tâm lý khó vượt qua, đó cũng bình thường.
Nhưng thị trưởng rốt cuộc đang do dự gì chứ?
Miệng thì nói không đến tiễn, nhưng đến cuối cùng, vẫn không chịu được chạy đến. Đến thì đến đi, còn ngồi trên xe không chịu xuống, có ý gì chứ?
...
Ngồi xe khoảng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Tô Ngưng Mi cũng về đến Tô Thành, trên đường không xảy ra nguy hiểm gì khác, rất thuận lợi.
Lúc vừa lên đường, trong lòng cô đúng là rất buồn bực, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rồi.
Lần này cô thấy bản thân đã nhìn thấu rất nhiều, có rất nhiều việc cần phải làm.
Hạ An Lan là một mấu chốt, anh giúp cô thông suốt rất nhiều chuyện. Trước đây lãng phí nhiều thời gian như thế, sau này nhất định phải bù đắp lại.
Xuống khỏi cao tốc, sau khi vào thành phố Tô Ngưng Mi nhớ đến con trai, giờ này chắc nó đã tan học, gọi điện chắc không sao.
Tốc độ Nhạc Thính Phong bắt máy rất nhanh: “Alo, bây giờ mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ đã đến Tô Thành rồi, một lát nữa, sẽ đến nhà bà ngoại con, con không cần lo lắng.”
Nhạc Thính Phong nghe thấy những lời này, tâm trạng đã tốt lên một chút. Chỉ cần mẹ cậu có thể cách xa Hạ hồ ly đó một chút, thì cậu không cần lo lắng nữa.
“Xì... Ai lo lắng cho mẹ chứ.”
Tô Ngưng Mi trừng mắt, tiểu tử thối, chẳng đáng yêu chút nào.
“Thanh Ti vừa thi đoạt giải, con có mua quà cho con bé không?”
“Không có.” trong tay Nhạc Thính Phong đang cầm một hộp quà được gói rất đẹp, miệng thì lại trả lời ngược lại.
“Tiểu tử thối, mẹ nói với con, con phải mua, tự mình mua vé đi thủ đô một chuyến. Mẹ cảnh cáo con, trong chuyện này, con không thể tùy hứng được.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Con không muốn nói nhiều với mẹ, con cúp đây.”
“Con đợi đó cho mẹ, đợi mẹ về xem mẹ làm sao xử lý con.”
...
Vừa vào Tô gia, còn chưa đến sân sau, Tô Ngưng Mi đã gọi lớn: “Ba, mẹ... Con về rồi.”
Đây là ngôi nhà cô sống từ bé, là nơi an toàn nhất, ấm áp nhất trong ký ức của cô.
Trở về đây, cô giống như biến thành cô gái vẫn chưa lấy chồng, có thể mãi mãi trốn trong vòng tay của ba mẹ và anh trai.
Ông Tô nghe thấy giọng con gái đầu tiên. Ông còn tưởng là ảo giác, chạy ra xem thử, đúng là con gái của ông, nét mặt ông kinh ngạc vui mừng: “Mi Mi... Sao con về giờ này?”
Tô Ngưng Mi kéo lấy cánh tay ba mình: “Hết mưa rồi, bão cũng đã dừng, đương nhiên con phải về rồi.”
“Vậy sao con không nói trước một tiếng với ba, để ba bảo mẹ con nấu thêm vài món con thích ăn. Đúng rồi, con vẫn chưa ăn cơm tối phải không, có đói không?”
Mũi Tô Ngưng Mi cay cay, chỉ khi trở về đây, cô mới cảm thấy bản thân đang ở nhà.
Cô lắc đầu: “Con chưa đói. Nói trước, sao làm ba bất ngờ được. Mẹ con đâu?”
Vừa nói xong bà Tô đã bước ra, nhìn thấy Tô Ngưng Mi, liền chạy đến: “Con gái ngoan của mẹ, sao đột nhiên con lại về rồi?”
“Mẹ, mẹ đi chầm chậm thôi, sức khỏe mẹ không tốt, đừng đi nhanh như thế."
Tô Ngưng Mi vội bước đến, đỡ bà.
Bà Tô kéo cô ngắm nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy hình như tinh thần cô cũng không tệ, mới yên tâm.